Cứ để tôi cưới em (Phần 2)

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, Apr 10, 2014.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 239)

    Ái Linh cúi đầu cảm ơn tôi:

    Bài liên quan:

    Mắc bẫy tình địch

    Nói yêu em cho đến hết đêm này!

    Tội nợ khi lấy vợ tham tiền

    Cuộc tình này ngu ngốc quá!


    - “Em xin lỗi vì đã làm phiền anh như vậy. Giờ anh hãy về đi, ngày mai em sẽ nói chuyện với anh được chứ?”

    Cô ấy không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi. Có lẽ cô ấy cảm thấy xấu hổ vì dù không hiểu sự tình nhưng đây cũng là một câu chuyện chẳng hay ho gì. Tôi ú ớ mấy câu vì không biết phải nói thế nào:

    - “À vâng, cô nghỉ đi. Tôi về đây”.

    Tôi đứng dưới nhìn cho tới khi thấy ánh điện phòng của Ái Linh tắt phụt đi mới yên tâm ra về. Cả đêm đó tôi không ngủ được. Ái Linh làm tôi phải suy nghĩ quá. Cô ấy thật bí ẩn. Nhưng tôi lại thấy hơi thích thú một chút khi vô tình vướng vào phi vụ này vì nhờ thế tôi mới có cơ hội tiếp cận Ái Linh.

    *****

    “Chiều nay, sau giờ làm, nếu anh không bận gì, em hẹn anh tại quán cà phê trên đường… được không? Em muốn cảm ơn anh về chuyện đêm qua”.

    Tôi nhận được tin nhắn đó của Ái Linh sau 1 ngày hai bên ngượng nghịu nhìn nhau, chào không dám chào, hỏi không dám hỏi. Tôi không đắn đo quá nhiều vì tôi cũng muốn biết câu chuyện hôm qua là gì. Tôi hí hoáy nhắn lại: “Vâng, được thôi. Tôi cũng rảnh ấy mà”.

    - “Này”

    Tôi giật bắn mình khi Tiến và Quân đứng sau lưng tôi. Hai tên ngó trộm vào màn hình điện thoại nhưng may mà không thấy gì. Tiến tiếp tục:

    - “Hôm nay bắt đầu kế hoạch tán gái được rồi. Chúng tôi đã thăm dò rồi. Nhà nàng trên đường về nhà ông. Thế cho nên, tôi và ông Quân đã… xịt lốp xe của nàng rồi. Chúng tôi cũng dắt xe ông đặt ngay cạnh xe nàng. Lát nữa tan giờ làm, ông chỉ cần ra đó, vờ như thấy nàng gặp nạn rồi ngỏ ý đưa nàng về nhà thôi, biết chưa?”

    Tôi không nghĩ hai ông tướng này lại làm cái trò vớ vẩn như vậy. Hơn nữa, lát tôi cũng có cuộc hẹn với nàng, tôi cáu tiết:

    - “Hai ông làm cái trò gì vậy. Tôi có phải trẻ con đâu.”

    - “Ơ hay, thế không tiếp cận nàng thì làm sao mà tán được cơ chứ. Không nhớ vụ tối qua à?”

    - “Nhớ. Không phải nói nhiều. Nhưng nay tôi có hẹn rồi”

    - “Hẹn?”

    Hai tên đó đồng thanh hét lên vì ngạc nhiên. Ừ, cũng đúng, từ ngày chia tay Thùy Dương tới giờ tôi chưa bao giờ hẹn hò ai cả, ngoại trừ những tối hai hắn “xổng chuồng” ra ngoài đi nhậu với tôi thì hầu như tôi nào tôi cũng ở nhà… đọc sách. Thế nên lần này hai ông bạn ngạc nhiên cũng phải.

    - “Nhưng hẹn với ai? Quan trọng thế cơ à? Gái hay trai?”

    - “Gái”

    Tôi đáp cụt lủn cho hai tên hồi hộp. Tôi cũng đoán nếu tôi nói tên ra, hai thằng sẽ hét lên. Tiến vỗ vai tôi hỏi nhỏ:

    - “Ai thế?”

    - Ái Linh, tại cà phế số …

    Hai tên không hét lên mà há hốc mồm vì kinh ngạc. Mãi sau Quân mới “hoàn hồn” và nói: “Ông đúng là cao thủ. Mới bàn đêm qua mà nay đã mời được nàng đi cà phê. Thì ra cao thủ tình trường bấy lâu nay giấu mặt”. Tôi chỉ ậm ừ cho qua. Không hiểu sao chuyện gì tôi cũng nói với Quân và Tiến nhưng lần này tôi lại muốn im lặng. Tôi muốn nó là bí mật của tôi và Ái Linh. Tôi thấy thú vị khi nó là câu chuyện chỉ hai chúng tôi biết.

    [​IMG]

    Ái Linh làm tôi phải suy nghĩ quá. Cô ấy thật bí ẩn. Nhưng tôi lại thấy hơi thích thú một chút khi vô tình vướng vào phi vụ này vì nhờ thế tôi mới có cơ hội tiếp cận Ái Linh. (Ảnh minh họa)

    Vì kế hoạch không bàn trước của Tiến và Quân, cuối cùng tôi lại là người đưa Ái Linh tới quán như đã hẹn. Ngồi đối diện với Ái Linh, tôi thấy tim mình đập mạnh, run run. Nhưng trước mặt tôi, Ái Linh có vẻ buồn.

    Em xin lỗi vì tối qua đã phiền anh như vậy. Nhưng lúc đó em không biết gọi ai cả. Những người khác đều đã có gia đình, em mà điện thoại chắc họ sẽ bị ảnh hưởng. Ngay lúc đó em chỉ còn nghĩ tới anh mà thôi. Hi vọng anh không gặp họa với người yêu vì chuyện đó”

    - "À không sao, thật may là tôi… chưa có người yêu".

    Tôi cười khì khì, gãi đầu gãi tai khi công khai sự thật đó. Ái Linh nhìn tôi cười thật hiền.

    - "Vậy thì thật may quá".

    - "Nhưng tôi có thể tò mò một chút không? Người đàn ông tối qua là…"

    - "Là người đã nuôi em, cho em tiền, là… người tình của em"

    Tôi im lặng! Tôi không muốn hỏi thêm bất cứ điều gì nữa vì câu chuyện của Thùy Dương năm xưa lại ùa về trong tôi. Có vẻ như Ái Linh giống cô ấy thì phải. Những người con gái muốn sung sướng, muốn nhàn hạ nên họ cặp với những gã lắm tiền dù họ không yêu.

    - "Và cô dùng tôi như quân bài cuối cùng để đánh tháo cuộc tình đó, khi mà cô không còn muốn tiếp tục nữa phải không?"

    - "Anh hiểu thế nào cũng được. Em chỉ muốn cảm ơn vì hôm qua anh đã giúp đỡ em".

    - "Vậy coi như tôi đã nhận lời cảm ơn đó rồi. Chúng ta về thôi".

    Không hiểu sao từ một tâm trạng háo hức khi gặp Ái Linh, giờ đây tôi chỉ còn lại sự khinh thường. Tôi tưởng nàng thanh cao tới mức nào hóa ra cũng không khác mấy cô gái tầm thường là mấy. Tôi toan đứng dậy ra về nhưng rồi khựng lại vì nhớ ra chính tôi đã chở Ái Linh tới đây. Chết tiệt thật, chỉ vì hai cái tên cà nhắc kia mà giờ tôi lại thêm rắc rối.

    - “Để tôi đưa cô về”

    Tôi cố tỏ ra lịch sự vì không muốn Ái Linh nghĩ tôi là một gã đàn ông không biết điều với phụ nữ. Nhưng nàng từ chối.

    - “Anh cứ về trước đi, em tự về được”

    - Vậy được, tôi về trước nhé”

    Cũng không hiểu sao tôi lại quay ngoắt đi như thế. Chỉ là tôi không muốn dính líu gì đến một cô gái có quá nhiều bí mật mà chẳng bí mật nào hay ho như Ái Linh cả. Kệ! Cô ấy muốn nghĩ tôi ra sao cũng được vì vốn dĩ tôi và cô ấy đâu có là gì của nhau mà phải sợ cô ấy nghĩ xấu về mình. Tôi đi một mạch ra khỏi quán cà phê, phóng xe ra về mà không ngoái đầu nhìn lại.

    ******

    - “Thế nào, tối qua hẹn hò với nàng ra sao? Đã nắm tay chưa?”

    - "Mày đúng là lạc hậu, nó bao nhiêu tuổi rồi mà còn hẹn hò kiểu nắm tay? Xin thưa, bạn mày cũng gần 30 rồi đấy. Giờ phải hỏi là đã làm “chuyện ấy” chưa?”

    Hai tên Quân và Tiến thay nhau tung hứng mà không thèm để ý tới sắc mặt khó chịu của tôi khi ấy. Tôi đập bàn tới bộp.

    - “Hai ông thôi đi, để tôi yên một chút không được à?”

    Cả hai lẳng lặng về chỗ ngồi không nói thêm một lời nào cả. Chắc đây là lần đầu tôi cáu với hai ông bạn này kể từ sau vụ Thùy Dương ra đi.

    Tiếng một người trong phòng nói lớn:

    - "Ai làm giúp phần việc của Ái Linh sáng nay nhé. Cô ấy xin nghỉ, thấy bảo chiều qua đi đâu về bị dầm mưa nên cảm lạnh".

    Tôi thấy chột dạ khi nghe những lời đó. Phải rồi, hôm qua khi tôi phi xe về đến nhà thì trời đổ mưa lớn. Tôi đi tắm, ăn tối và đi ngủ mà quên mất rằng Ái Linh đã về tới nhà hay chưa?

    Tôi băn khoăn thật nhiều và cuối cùng nhắn một tin:

    “Cô không sao chứ? Nghe nói cô bị ốm, tôi xin lỗi vì hôm qua đã không đưa cô về tận nhà”.

    Nhắn đi một hồi lâu nhưng không nhận được tin trả lời, tôi bắt đầu thấy khó chịu. Khi cô ta cần thì gọi tôi đến, bất chấp đêm hôm, vậy mà khi người ta quan tâm, cô ta lại còn kênh kiệu không trả lời. Tôi không thèm điện thoại nữa nhưng cũng không thể nào tập trung làm việc được.

    [​IMG]

    Hôm qua khi tôi phi xe về đến nhà thì trời đổ mưa lớn. Tôi đi tắm, ăn tối và đi ngủ mà quên mất rằng Ái Linh đã về tới nhà hay chưa? (Ảnh minh họa)

    Quân lại lò dò phía sau lưng tôi:

    - "Này, nàng ốm, cơ hội đấy, tới thăm đi. Mà biết nhà Ái Linh chưa?"

    Tôi im lặng không nói gì. Đến nhắn tin cô ta còn không trả lời thì sao tôi phải đến chứ?

    Sao tôi phải đi thăm? Tôi và cô ta có phải là gì của nhau đâu mà đến”

    - "Ơ hay, thế sao bảo đã đi hẹn hò cà phê rồi cơ mà. Hay là giận nhau à? Cẩn thận có thằng nó nẫng tay trên đấy".

    Quân bực bội rời khỏi chỗ của tôi, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm: “Đúng là ông nào càng muộn vợ càng hâm. Việc của mình mà cứ như việc của ai”.

    Tôi cũng không biết vì sao nhưng ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Tôi bực mình vì Ái Linh không trả lời nhưng sự lo lắng thì nhiều hơn gấp bội. Tôi tìm cớ nào đó để tới thăm cô ấy cho đỡ “quê”. À phải rồi, tôi có thể kiếm cớ mang xe tới cho cô ấy rồi vào thăm. Như thế chắc sẽ không quá vô duyên và không đến nỗi tỏ ra thân thiết quá mức.

    *****

    Tôi vẫn nhớ căn phòng của Ái Linh trong khu chung cư đó. Cẩn thận hơn một chút, tôi hỏi thăm bảo vệ của tòa nhà. Họ nhìn tôi suy xét rồi gật đầu chỉ cho tôi đó là căn hộ của Ái Linh. Tôi đi một mạch, nhìn số phòng tôi lấy hết can đảm để bấm chuông.

    Có tiếng người lạch cạch ra mở cửa. Nhưng đứng trước mặt tôi là một người đàn ông.

    - “Anh tìm ai?”

    - "À, tôi, tôi tìm... Xin lỗi, tôi nhầm nhà!"

    Tôi ngó mắt vào nhìn, thấy Ái Linh nằm trên giường. Còn người đàn ông này chỉ mặc chiếc áo may ô mỏng. Có vẻ như tôi đang đến không đúng lúc. Có vẻ như đây lại là một người đàn ông nào đó trong số rất nhiều người mà cô ta quen.

    (Còn nữa)

    Mời các bạn theo dõi phần tiếp theo của Truyện dài kỳ Cứ để tôi cưới em làm vợ vào ngày 12/4.


    Top những bài được quan tâm

    Giật chồng

    “Nếu tử tế, cô đã chẳng chửa trước với tôi”

    a>

    Im đi, đồ tồi!

    Bẫy tình


    Xem thêm chủ đề: dan ba, tinh yeu, doc truyen, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, tam su, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, the gioi phu nu, bao phu nu, eva

    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - Cứ để tôi cưới em (Phần 2)

Share This Page