Cứ để tôi cưới em

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, Apr 8, 2014.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 401)

    Cuộc nhậu về đêm, cả ba chúng tôi thằng nào thằng ấy đều đã ngà ngà. Tiến cầm chai rượu, rót lấy rót để ra ngoài trong khi miệng vẫn không ngừng nói:

    Bài liên quan:

    Sắm vai hạnh phúc

    Trái đắng...

    Mắc bẫy tình địch

    Để em nuôi con riêng của anh!


    - “Uống nữa đi, không say không về”

    Mấy thằng tôi cười nhăn nhở khi nhìn cảnh tượng đó. Tôi chặn ngang chiếc ly của mình khi Tiến định rót thêm rượu:

    - “Thôi, đủ rồi, uống thế thôi, tí còn về, mai đi làm nữa chứ”

    Tiến dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi hất hàm khiêu khích:

    - “Rõ chán mày, khó khăn lắm anh em tao mới trốn được vợ ra ngoài nhậu. Bọn tao không sợ say mà thằng độc thân như mày lại sợ à? Hay là đang định tăm tia em nào, muốn giữ hình ảnh trong mắt em ấy?”

    Nó nói rồi, nháy mắt nhìn Quân cười khà khà. Hai thằng cụng ly ăn mừng cho câu nói vừa xong của Tiến. Quân nốc cạn ly rượu rồi quay ra vỗ đùi đen đét:

    - “Nhưng chúng mày có công nhận rằng Ái Vân ở công ty mình đẹp không? Người đâu mà khúc nào ra khúc đấy, ngon mắt kinh”

    Tiến chưa uống hết ly rượu nhưng vì đồng tình với câu nói của Quân nên cứ gật đầu lia lịa mặc cho chỗ rượu tràn hết ra ngoài. Tiến nói vội, nói vàng như thể không nhanh người ta sẽ cướp mất:

    - “Chí phải, chí phải. Nói thật, nhiều lúc nhìn Ái Vân, tao lại muốn sinh hư hỏng…”

    Hai thằng nó ngửa cổ lên mà cười, tôi cũng không sao nhịn nổi vì điệu bộ lúc đó của chúng. Thực ra tôi biết, Tiến và Quân không phải loại đàn ông tồi như thế. Nó chỉ là một câu chuyện tán gẫu lúc trà dư tửu hậu mà thôi. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Ái Vân – người con gái mà Quân và Tiến nhắc tới đẹp thật sự.

    Tôi, Quân và Tiến là bạn học cùng nhau từ thời đại học. Chúng tôi chơi thân nhưng khác tính nhau. Hai thằng đó thì bỗ bã còn tôi nhút nhát rụt rè hơn nhiều. Vì thế mà hai ông bạn ấy vừa ra khỏi trường đại học đã vội “chui đầu” vào hôn nhân. Còn tôi tới giờ vẫn là lính phòng không. Nhưng dù vậy chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau. Thêm đó, chúng tôi lại vào làm chung một công ty nên tình bạn đã thân lại càng thêm gắn bó. Hai tên đó bên ngoài tưởng là nhăn nhở như vậy nhưng thật ra là những người đàn ông tốt, chỉ khi có 3 thằng với nhau bọn chúng mới “hồn nhiên” bộc lộ tính gàn dở của mình mà thôi.

    - “Này, tôi tính hay ông Chiến nhà mình “xơi” luôn em Ái Vân đi. Bọn tôi giúp cho. Đảm bảo 2 thằng tôi mà giúp, em Vân không bao giờ thoát khỏi ông. Thế nào?”

    Quân vừa rót rượu vào ly của tôi vừa hất hàm hỏi:

    - “Đã bảo thôi không uống nữa mà lại”. Quân có vẻ chưng hửng trước câu trả lời của tôi.

    - “Ơ, rõ chán”

    - “Còn việc về cô nàng Ái Vân, tôi nghĩ không hợp đâu. Cô ấy đẹp thế làm gì đến lượt tôi. Với lại người ta là con người, có phải món hàng đâu mà xơi với chả ăn. Hai ông ăn nói buồn cười thật”.

    Quân vỗ vai tôi cười nhăn nhở:

    - “Ông cứ thế này khéo đàn bà nó tưởng ông có vấn đề đấy. Thấy phụ nữ đẹp thì phải lăn xả vào, đấy mới là đàn ông. Đằng này có khi gái nó nhảy tới tận giường gạ gẫm chắc ông cũng co rúm người lại”.

    Tiến cười phá lên khi mà Quân chưa kịp nói hết câu. Chắc nó cảm thấy đắc thắng với câu nói đó của Quân. Tiến động viên tôi sau khi đã cười một trận ra nước mắt:

    - “Chỉ cần ông đồng ý, chúng tôi sẽ lên kế hoạch cho ông tán em Ái Vân. Mà tán thôi mà, đâu có nghĩa là ông phải lấy em đó. Chinh phục được người đẹp, cảm giác đó thú vị lắm, ông cứ thử đi. Còn việc cưới hay không là chuyện của phần sau”.

    [​IMG]

    Tôi cũng bị ấn tượng bởi Ái Linh. Cô ấy không chỉ đẹp mà còn có gì đó rất hút hồn. Nhưng tôi thấy cô ấy và mình quá xa cách. Có cảm giác tôi chỉ nên đứng từ xa nhìn lại chứ không thể lại gần mà cầm nắm được. (Ảnh minh họa)

    Tôi không nói gì, cầm chén rượu của Tiến uống nốt chỗ còn thừa. Hai thằng bạn nhìn tôi như vật thể lạ vì mới trước đó thôi còn còn gàn toẹt đi khi chúng rót thêm rượu.

    - “Thôi về đi, muộn rồi. Đừng để mai mấy sư tử Hà Đông nhà các ông gọi điện chửi tôi một trận vì tội nhậu nhẹt”.

    Tôi đứng dậy gọi thanh toán. Quân vẫn không khỏi băn khoăn:

    - “Ấy, thế còn vụ em Ái Vân, ý ông thế nào? Nếu ông không đồng ý anh em tôi cứ ngồi đây đấy”.

    Tôi đánh liều gật đầu cái rụp để hai thằng chịu nhổ rễ:

    - “Vâng, thì trăm sự nhờ hai ông, Ái Vân hay Ái gì tôi cũng chịu hết

    Hai thằng đứng dậy sau khi vỗ đùi khoái trá: “Có thế chứ lại, phen này bạn mình có vợ đẹp rồi”. Ba chúng tôi thất thểu ra về, hai ông tướng kia quýnh quá, líu cả lưỡi lại mà vẫn hát nghêu ngao vang cả góc phố.

    *****

    Tôi đi bộ về căn nhà của mình sau khi bắt taxi cho hai ông bạn chí cốt vì họ say quá rồi. Còn tôi, tôi thường thích đi bộ như thế này, hít thở không khí trong lành. Từ quán nhậu về nhà tôi không xa, chỉ chừng 1 cây số nên tôi cũng muốn thong dong cho tỉnh rượu. Vả lại về nhà sớm cũng không để làm gì, vì tôi… chỉ có một mình.

    Trong thoáng chốc tôi nhớ về Thùy Dương. Ngần ấy năm rồi tôi vẫn chưa quên được cô ấy. Cứ mỗi lúc một mình, có hơi rượu như thế này là tôi lại nhớ Thùy Dương. Có lẽ khi người ta còn hận thì còn không thể nào quên được.

    Thùy Dương là mối tình đầu của tôi. Cô ấy đẹp và giỏi giang nhưng đó không phải là lí do tôi yêu cô ấy. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại si mê cô ấy đến như vậy. Chắc là do mối tình đầu thường cho người ta cảm giác đó. Chúng tôi gắn bó với nhau hơn 3 năm sinh viên, cũng thề non, hẹn biển khi nào ra trường sẽ cưới nhau. Vậy mà cuối cùng cô ấy bỏ rơi tôi để chạy theo một người đàn ông khác. Cô ấy làm bồ nhí của ông ta, chấp nhận kiếp sống ơ hờ vì tiền.

    Ngày đó thì tôi hận, hận tới xương tủy vì Thùy Dương đã phản bội mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi lại thấy thương. Thùy Dương còn trẻ quá, tránh sao khỏi những cám dỗ. Mỗi lần như thế, tôi lại giận mình không kiên trì giữ cô ấy lại. Có thể không là người yêu nhưng nên giúp cô ấy đi đúng con đường. Vậy mà tôi đã ngay lập tức buông tay khi cô ấy thay lòng. Sự ích kỉ của một thằng đàn ông trong tôi đã khiến tôi đứng từ xa nhìn cô ấy đi vào ngõ tối.

    Mỗi khi nghe tôi nói những lời nói đó Tiến và Quân thường chửi tôi một trận vì cho rằng tôi “dở người”. Hai tên đó giận tôi ghê lắm khi mà tôi cứ nặng lòng chuyện quá khứ, không chịu yêu, không chịu cưới người khác. Những lần như thế tôi chỉ cười xòa, cái duyên, cái số chưa tới thì biết phải làm sao?

    Còn về Ái Linh, phải thú thật lòng mình, cái gật đầu ban nãy của tôi không phải vì vụ gạ gẫm của hai thằng bạn. Tôi cũng bị ấn tượng bởi Ái Linh. Cô ấy không chỉ đẹp mà còn có gì đó rất hút hồn. Nhưng tôi thấy cô ấy và mình quá xa cách. Có cảm giác tôi chỉ nên đứng từ xa nhìn lại chứ không thể lại gần mà cầm nắm được.

    Tôi miên man nghĩ về Ái Linh. Trong giây lát, tôi cũng thử hình dung tới cảnh nếu nàng là người yêu của mình. Chao ôi, chắc hẳn hãnh diện lắm vì nàng đẹp vô cùng. Tôi tủm tỉm cười khi thấy mình lại suy nghĩ như vậy. Nhưng đàn ông mà, ai chẳng mơ có được cô nàng xinh đẹp sánh vai.

    Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi cuộc điện thoại liên hồi vang lên. Tôi đoán chắc lại là một trong hai ông tướng kia gọi báo đã về tới nhà an toàn, hoặc biết đâu đó là vợ của mấy ông ấy kiểm tra lần cuối xem có phải là đi nhậu với tôi hay không. Nhưng tôi đã giật mình khi nhìn thấy số điện thoại hiện lên. Là Ái Linh!

    Tôi hơi ngạc nhiên khi Ái Linh gọi cho tôi. Làm cùng một công ty nhưng khác bộ phận nên rất ít khi chúng tôi giao tiếp với nhau. Tôi có số của nàng là bởi vì tôi thấy thích thú. Khi nhìn tờ danh bạ chung tôi đã chủ bụng lưu vào dù không biết mình có cơ hội để gọi hay không. Có lẽ Ái Linh cũng như vậy nên mới lưu số của tôi. Chỉ có điều sao cô ấy lại gọi cho tôi vào giờ này? 11 giờ đêm!

    - "A lô!"

    - "Anh à, đang ở đâu đấy, em cần anh, anh đến ngay với em nhé. Ngay bây giờ".

    Tôi bị đứng hình trong vài giây khi nghe giọng điệu lả lơi đó. Tất nhiên là mối quan hệ của tôi và Ái Linh không thể nào phù hợp cho cách trò chuyện ấy.

    - "Xin lỗi, cô nhầm máy rồi!"

    - "Anh sao thế? Vẫn giận em à? Làm sao mà em nhầm máy của người yêu mình được cơ chứ. Anh đến ngay đi, em đang có việc cần gặp anh gấp. Địa chỉ đây…”

    Mấy câu đầu của cô ấy thì tôi không hiểu nhưng tới câu cuối cùng “Anh đến ngay đi…” tôi có cảm giác cô ấy đang cầu cứu mình. Tôi cũng không muốn đắn đo thêm nữa. Dù là vì lí do gì tôi nghĩ mình cũng nên đi một chuyến. Nếu như đúng là cô ấy có chuyện và cần tôi giúp đỡ thì tôi sẽ ân hận rất nhiều.

    Tôi bắt vội chiếc taxi đến địa chỉ mà cô ấy cung cấp. Thật may nó cũng không quá xa. Chiếc xe còn chưa kịp dừng tôi đã thấy dáng của Ái Linh đang giằng co với một người đàn ông bên vệ đường. Trông anh ta có vẻ hùng hổ, còn Ái Linh thì cương quyết và khổ sở. Nhưng cô ấy không khóc.

    [​IMG]

    Tôi thừa nhận là bạn trai của em trong một tình huống bắt đắc dĩ (Ảnh minh họa)

    Tôi bước xuống xe tiến lại gần Ái Linh. Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy ở bên ngoài. Vừa nhìn thấy tôi, Ái Linh đã lại gần níu chặt lấy tay tôi và nói:

    - "Anh ấy đến rồi đây? Anh tin chưa?"

    Không để cho tôi nói lời nào, cô ấy nhìn người đàn ông kia như để hỏi lại việc anh ta có chịu tin lời cô ấy vừa nói không. Rồi Ái Linh quay sang tôi:

    - "Em xin lỗi, giờ này chắc anh ngủ rồi đúng không? Em xin lỗi vì đã làm phiền anh, anh yêu. Nhưng anh ta nói muốn gặp người đàn ông của đời em, người đàn ông mà em yêu nên em đành phải đánh thức anh dậy”.

    Tôi cứ ngây người ra như một thằng hề bị dẫn đi qua hết chuyện bất ngờ này đến bất ngờ khác. Người đàn ông đó nhìn tôi mặt hằm hè:

    - “Mày là bồ của con này à? Thật chứ?”

    Giây phút đó tôi đã đắn đo thật nhiều. Hình như tôi đã hiểu câu chuyện này được phần nào. Tôi phải làm gì đây? Cố diễn cho tròn vai hay lật tẩy màn kịch này? Nhưng chắc hẳn phải cần tôi lắm Ái Linh mới làm phiền giữa đêm hôm như vậy.

    - “Xin anh ăn nói cho lịch sự. Tôi là bạn trai của Ái Linh, mong anh đừng gọi cô ấy là con này, con nọ”.

    Tôi đã trả lời như thế đấy, sau câu nói đó có nghĩa là tôi đã chính thức là một diễn viên trong vở kịch này. Hắn cười the thé giữa đêm, chỉ điệu cười đơn giản đó thôi cũng đủ biết nhân cách của hắn ra sao:

    - “Người yêu à? Ái Linh à? Thật tội nghiệp chú em. Thôi được, chúc mừng chú đã sở hữu một con điếm không hơn không kém”

    Nói rồi anh ta bỏ đi không quên vỗ nhẹ vào mông Ái Linh một cái: “Tạm biệt em, chúc em hạnh phúc bên thằng ngu đó nhé”.

    Hắn ta đi rồi, Ái Linh buông tay ra khỏi tôi, cô ấy ôm mặt khóc nức nở. Còn tôi đứng ngây như trời trồng vì còn chưa kịp hiểu điều gì vừa diễn ra trong vài phút ngắn ngủi ấy. Hay là tôi say?

    (Còn nữa)

    Mời các bạn theo dõi phần tiếp theo của truyện dài kì Cứ để tôi cưới em làm vợ vào ngày 10/4.


    Truyện được quan tâm

    Ừ, tôi yêu ả! (Phần 1)

    Trái đắng...

    Mắc bẫy tình địch

    Cuộc tình này ngu ngốc quá!

    Im đi, đồ tồi!


    Xem thêm chủ đề: dan ba, tinh yeu, doc truyen, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, tam su, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, the gioi phu nu, bao phu nu, eva

    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - Cứ để tôi cưới em

Share This Page