Giờ này có lẽ phố phường đã chìm sâu vào giấc ngủ, còn em lại ngồi ngồi một mình lặng thinh ngắm nhìn từng giọt, từng giọt nhỏ rất chậm rãi của ly cà phê đang đặt trên bàn. Khi không ngủ được thì người ta thường đọc sách, đếm cừu, còn em lại làm theo cái cách ngược đời là trở dậy pha cho mình một ly cà phê đen. Để làm gì, em cũng chẳng biết nữa, để chiều chuộng cái sở thích cà phê của mình hay chỉ đơn giản là để đầu óc tỉnh táo hơn và không suy nghĩ về những điều đã thuộc về dĩ vãng tự bao giờ? Có biết bao nhiêu điều mà mặc dù rất muốn giãi bày nhưng em lại chẳng có ai để cùng tâm sự cả. Cuộc sống cứ thế vùn vụt trôi đi theo cái cách rất lạnh lùng, khiến cho đôi khi em không thể làm chủ được nó và dĩ nhiên khi càng bị cuốn theo thì em càng cảm thấy mệt mỏi, cũng giống như lúc này. Bỗng dưng em thấy nhớ người, nhớ một người đã từng yêu em rất nhiều ở trong quá khứ, một người chẳng biết có còn nhớ tới sự hiện diện của em trong cuộc đời này nữa không. Ngày ấy anh là người đã dạy em cách pha và thưởng thức hương vị của cà phê (Ảnh minh họa) Ngày tiễn anh đi xa, ngày đứng một mình nhìn theo chiếc máy bay đưa anh lên bầu trời cao vút kia, em đã ngầm hiểu rằng theo một cách nào đó mình đã mất anh. Và rồi đúng như những gì mà trong thâm tâm em vẫn hằng lo sợ, những tháng ngày cô đơn nơi xứ lạ khiến anh ngả vào vòng tay của một người con gái khác chẳng phải là em. Vậy là anh xa em thật, vậy là mình chia tay, cũng tự nhiên và tất yếu y hệt như cái cách mà thuở ban đầu mình tới với nhau. Em nhớ người, nhớ cái bóng dáng cao gầy mà em vẫn hay gọi là “khẳng khiu” rồi sau đó lại ngửa cổ lên trời cười ha hả vì khoái chí. Em nhớ cái cách người nắm tay em mỗi khi hai đứa dạo chơi trên phố, dù cho con phố ấy vắng tênh nhưng người vẫn nắm tay em rất chặt bởi vì: “Sợ em sẽ chạy lung tung rồi đi lạc khỏi anh”. Nghĩ tới đây, bất giác khóe môi em nở một nụ cười, chẳng hiểu sao ngay cả nụ cười cũng mặn đắng. Hóa ra không phải em chạy lung tung rồi bị lạc, mà bởi vì trái tim anh đã đi lạc sau khi hai đứa rời xa nhau. Càng về đêm trời càng lạnh, chẳng phải là cái lạnh buốt của mùa đông mà chỉ là cảm giác lạnh lẽo bởi bóng tối, bởi sự im lặng và bởi cảm giác cô đơn, trống vắng ở trong lòng. Một mình ngồi bên ly cà phê đen tỏa hương thơm lừng, sóng sánh, bất chợt em nhớ tới ánh mắt ấm áp cùng nụ cười đầy tinh nghịch của người khi lần đầu tiên dạy em cách pha cà phê sao cho đúng cách. Bây giờ ở chốn đó nụ cười ấy của người đang dành cho ai?! Anh là gió, mà đã là gió thì không thể ở yên một chỗ mà phải bay đi (Ảnh minh họa) Trong cuộc đời này cả em, cả anh đều sẽ gặp rất nhiều người, có những người chỉ là vô tình thoáng lướt qua, có những người cả đến và đi đều rất nhanh, bất chợt ào đến như một cơn gió nhưng lại để dấu ấn vô cùng sâu đậm khiến ta phải nhớ cả đời. Em sẽ gọi anh là gió, bởi anh cũng là một cơn gió đã từng ào tới bên cạnh em rồi lại bay đi khiến em không có cách nào để níu giữ được. Bởi anh đã bước qua em nên có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ nhớ nữa. Bởi em là người đứng lại nên chắc chắn sẽ rất lâu, rất lâu về sau em mới có thể quên được một người đã chẳng còn nhớ tới mình. Anh là gió, mà đã là gió thì phải bay vì gió sẽ chẳng còn là mình khi ở yên một chốn, nhưng chẳng hiểu sao đôi lúc em cứ ngồi lặng bên ly cà phê đen ấm nóng tỏa hương thơm lựng và ngẫm nghĩ về người? Xem thêm chủ đề: ca phe, ngoi mot minh lang thinh, tinh tao, di vang, tam su, lanh lung, met moi, co don, nam tay, nu cuoi, trai tim, im lang, bong toi, mot con go, vo tinh, anh la gio, tinh yeu gioi tinh, bao phu nu. Nguồn EVA.VN