Chúng tôi yêu nhau từ thời còn học cấp ba, rồi 5 năm đại học ở Hà Nội, chúng tôi về ở một nhà, chung sống với nhau như những cặp vợ chồng khác. Nhưng với bản tính ham chơi, tôi lao vào các cuộc bài bạc, lô đề… và khi không có tiền để lo toan cho cuộc sống, tôi đành cắt ngang ngã rẽ đại học để đi tìm việc làm. Đến khi em ra trường và xin được công việc tốt ở tỉnh, tôi vẫn lông bông giữa thành phố với “thành tích” học tập dang dở. Nhà em rất nghèo, nhà tôi thì có điều kiện hơn. Vì thế nên trong suốt thời gian học đại học, tôi đã lo cho em tất cả, từ ăn uống, quần áo, cho đến chi phí học tập. Em là cô gái khôn ngoan, xinh đẹp nên khi ra trường đi làm, em đã có rất nhiều người theo đuổi. Và ở trong môi trường mới, tiếp xúc với những anh chàng đẹp trai, giỏi giang hơn, em bắt đầu so sánh tôi với những chàng trai đó. Dù em không nói ra nhưng qua những câu chuyện em kể, tôi cũng đã biết được tâm ý của em nên đã chủ động nói lời chia tay. Và quả thật, điều đó không nằm ngoài dự đoán của tôi khi em đã nhanh chóng đồng ý, không một chút lăn tăn, phiền muộn nào. Trước khi rời xa nhau, cô ấy vẫn nhắn nhủ: “Dù không phải là người yêu của nhau nữa nhưng em vẫn mong chúng ta trở thành bạn tốt của nhau”. Ba tháng sau, em có người yêu mới nhưng tôi thật sự không quan tâm điều đó bởi ngay từ đầu, tôi đã xác định sẽ không liên lạc với em nữa. Nhưng đến khi em bắt đầu “gần gũi” người ấy… thì cũng là lúc em so sánh về “chuyện ấy” giữa tôi và chàng trai mới. Ngay tối hôm đó, em đã gọi cho tôi và kể cho tôi mọi chuyện. Em bảo rằng: “Thực sự em không biết người đó có yêu em và chiều chuộng em giống như anh không nữa?”. Và cũng kể từ hôm đấy, mỗi lần đi chơi với người yêu về, khoảng 11h đêm là em lại gọi điện cho tôi, hai đứa tâm sự với nhau hàng tiếng đồng hồ. Mấy hôm sau, em hẹn gặp tôi. Tôi đã chủ động rủ em vào nhà nghỉ “để hai đứa nói chuyện kín đáo hơn” và em vội vàng đồng ý… Cứ thế, việc gì đến cũng đã đến, chúng tôi lại lao vào nhau như chưa bao giờ có cuộc chia tay trước đó. Hôm ấy, em vừa khóc vừa nói rằng: “Không biết em có yêu người kia không nữa nhưng vì gia đình mình, em sẽ cố gắng để không làm bố mẹ buồn lòng. Anh ấy đã giúp em rất nhiều trong công việc và bây giờ, anh ấy cũng đã ngỏ lời kết hôn, bố mẹ em cũng quý anh lắm… nên có lẽ em cũng đành buông xuôi mọi chuyện”. Tôi chỉ biết khuyên em: “Em làm vậy cũng đúng. Mỗi người một hoàn cảnh khác nhau. Em là người con hiếu thảo, lúc nào cũng nghĩ ba mẹ lên trên hết là rất tốt. Chúng ta có duyên với nhau nhưng không có phận. Nhưng khi nào em cần đến anh thì cứ gọi cho anh nhé!”. Thật lòng mà nói, từ khi em bắt đầu để ý đến người khác thì tình cảm trong tôi dành cho em cũng đã hết. Tôi gặp em chỉ là để thỏa mãn ham muốn của mình mà thôi… dù tôi biết làm thế là sai, là khổ em, là dối lừa chàng trai khác… nhưng tôi không thể kiềm chế được bản thân khi chính em lại là người chủ động gặp gỡ. Chuyện của tôi là thế đó! Tôi cũng muốn chia sẻ rằng, giữa hai người đã từng có một tình yêu thì không bao giờ có khái niệm là BẠN, điều đó là chắc chắn. Bởi tôi cũng như chàng trai kia, còn bạn gái bạn cũng giống như bạn gái cũ của tôi mà thôi. Bạn biết không, tôi chỉ gặp lại tình cũ khi tôi muốn thỏa mãn bản năng của mình, chứ chưa bao giờ nghĩ em là bạn. Bạn có nghĩ vậy? Theo Mốt và cuộc sống