Anh thương yêu! Em còn nhớ, những ngày yêu nhau, đã bao lần em viết, em gọi anh như thế… Nhưng kể từ ngày lấy nhau đến giờ, ngay cả việc nghĩ đến thôi em cũng không có thời gian cho câu nói lãng mạn ấy. Bởi vì sao anh biết không? Bởi vì trong đầu em luôn tràn ngập những uất ức, tủi hờn và sự giận dữ trước những cơn ghen vô lối và sự kiểm soát thái quá của anh. Em chẳng có thời gian để nghĩ về một điều gì đó ngọt ngào… Thế giới của em trong ngôi nhà này quá chật chội và ngột ngạt. Tình yêu cũng vì thế mà co lại… Bài liên quan: Kiệt quệ vì bạn gái đòi chia tay Nỗi niềm lấy phải vợ tiểu thư 5 đức tính “gái xấu” cần có để được chồng yêu Rối loạn chức năng tình dục ở nam giới và nữ giới Từ ngày lấy anh, em phải giữ từ mọi cuộc vui với bạn bè. Những lời mời của cô bạn gái, một cuộc gặp với cậu bạn năm xưa, những lần họp lớp… Tất cả đều trở thành xa vời với em vì anh luôn nói: “Em chỉ cần có anh thôi, những người đó không thực sự cần thiết trong cuộc sống của em đâu. Khi em ốm đau, gặp hoạn nạn chỉ có anh bên em thôi nên không cần phải phí thời gian gặp họ làm gì”. Em im lặng, không phải vì sợ anh mà vì không muốn tranh luận khi anh là một người quá ích kỉ. Em là cô gái từng được ăn học đàng hoàng và có những ước mơ của riêng mình. Thế mà từ khi lấy anh, em phải gác bỏ lại tất cả chỉ vì… anh không muốn. Anh có tài, anh kiếm ra tiền vì thế anh chỉ cần một người vợ ở nhà, tối ngày quanh quẩn để mỗi khi anh về là có thể nhìn thấy em. Lúc đó, em ngốc nghếch một phần, phần khác cũng là vì em quá yêu anh, em muốn chiều theo mọi ước muốn của anh mà quên đi ước muốn của mình. Vậy là em ở nhà, làm một người vợ hiền trong 4 bức tường, bó chặt thế giới của mình vào việc chờ chồng mỗi ngày. Vậy là em ở nhà, làm một người vợ hiền trong 4 bức tường, bó chặt thế giới của mình vào việc chờ chồng mỗi ngày. (Ảnh minh họa) Nhưng đến giờ, sau 2 năm chung sống, em bắt đầu cảm thấy mình không còn là mình nữa. Dường như từ ngày lấy nhau em đang cố sống để chiều theo cảm xúc của anh mà không có một giây được sống với mình. Em cứ hễ ra ngoài là anh ghen, em muốn đi làm lại thì anh không đồng ý. Anh cố gắng kìm kẹp, chèn ép em để em trở thành “một bà hoàng trong ngôi nhà này” như anh nói. Anh có biết rằng, em không muốn trở thành “một bà hoàng”, tối ngày quẩn quanh trong cung điện và chờ đợi. Em muốn làm một người vợ bình thường, ra ngoài đi làm, gặp gỡ nhiều người và nhớ mong chồng mình. Em muốn tất bật sau giờ tan tầm, về nhà nấu cho chồng những bữa cơm tối chứ không phải giam mình ở nhà và chỉ biết vùi đầu vào những thứ việc không tên ở nhà. Đừng giam hãm để một ngày em phá bỏ cái lồng này mà ra đi! (Ảnh minh họa) Anh à, anh yêu em, nhưng xin đừng yêu em theo cách đó được không? Hãy để cho em được sống cuộc đời của mình với nữa. Đừng giam hãm, đừng kìm kẹp em. Em không phải con búp bê để anh mua về và nhốt vào tủ kính. Xin cho em những cảm xúc đời thường nhất. Anh không dám làm thế là vì anh không đủ niềm tin vào em, hay không đủ niềm tin vào chính mình? Đừng giam hãm để một ngày em phá bỏ cái lồng này mà ra đi! (lananh@...) Nguồn EVA.VN