Kính gửi chị Thanh Bình! Hiện tại, em đang phải trải qua những khó khăn, vướng mắc trong chuyện tình cảm khi mà em luôn nhớ tình cũ mà quên đi người yêu hiện tại. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! Bài liên quan: Sắp cưới lo sợ chồng không nguôi tình cũ 10 năm không quên được người tình cũ Không dám chia tay tình cũ dù yêu người khác Vội vã sống thử với người khác sau khi chia tay bạn trai Em năm nay 24 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Năm 18 tuổi em từ miền Trung xa xôi vào thành phố Hồ Chí Minh theo học Đại học và đoàn tụ với gia đình (bố mẹ và các em em chuyển vào miền Nam tìm kế sinh nhai từ 4 năm trước đó). Vừa mới chân ướt chân ráo bước vào môi trường mới, sẵn tính tự lập cộng với thương bố mẹ vất vả, em đã đi tìm một công việc làm thêm, mong có thể tự trang trải phần nào đó cho chính mình. Nhưng không may công việc em được giới thiệu và chọn lựa lại khiến em không thể đạt kết quả để có thể được tiếp tục theo học Đại Học. Đến khi bố mẹ em biết chuyện thì đã muộn, em phải trở về nhà ôn thi lại trong trạng thái tuyệt vọng và tội lỗi khi đánh mất niềm tin. Bố mẹ thương em, tạo đủ điều kiện để em được làm lại một cách tốt nhất, giữ kín mọi thông tin để em không phải mang tiếng xấu bỏ học với mọi người. Mỗi đêm em vẫn khóc thầm và càng quyết tâm bắt đầu lại tất cả, luôn mỉm cười để bố mẹ an lòng. Cũng trong khoảng thời gian ấy em gặp và quen anh, mối tình đầu của em. Năm đó em 20 tuổi, mọi người nhận xét em là một cô gái khá xinh xắn về ngoại hình, dễ mến, biết lắng nghe và chia sẻ. Ngay từ lúc mới lớn em xác định tình yêu là một điều thiêng liêng và luôn cần có sự nghiêm túc. Anh hơn em 13 tuổi, vừa mới đi xuất khẩu lao động về nước sau 13 năm. Anh là con trai của một gia đình rất thân thiết với bố mẹ em. Em yêu anh bằng thứ tình cảm trong sáng nhất khi mà mỗi lần nói chữ yêu còn cảm thấy ngượng ngùng và hạnh phúc với tình cảm đáp lại từ anh. Có lẽ không gì thuận lợi hơn cho tình cảm của chúng em lúc đó, gia đình anh vốn sẵn quý em từ trước nhất là mẹ anh, bố mẹ em cũng hoàn toàn ủng hộ, công việc của anh ổn định, anh chững chạc còn em cũng hoàn toàn nghiêm túc. Vốn là người hay suy nghĩ, ngay từ lúc anh đặt vấn đề yêu em em cũng đã lường trước những khó khăn mà em và anh sẽ gặp phải sau này khi khoảng cách tuổi tác khá lớn và anh cũng đã muốn có một gia đình nhỏ còn em vẫn đang trong quá trình ôn thi lại Đại học. Em đã nói rõ những vấn đề đó, anh đã suy nghĩ và đồng ý cùng em vượt qua. Mỗi tuần anh qua nhà xin phép bố mẹ chở em đi uống nước 1 lần, cứ như vậy cho đến khi em thi đậu Đại Học. Trước khi nhập học em đã nói rằng: “Nếu một ngày nào đó anh không chờ em được thì hãy nói với em một câu nhé, em hiểu và không oán trách gì anh đâu". Anh ôm em và bảo em yên tâm học hành, anh sẽ chờ. Mỗi tuần em đều sắp xếp về thăm nhà và thăm anh 1 lần, nhưng chỉ 1 tháng sau đó những tin nhắn, cuộc gọi và gặp mặt thưa dần rồi mất hẳn. Em có về thì anh cũng bận không gặp được dù hai nhà cách nhau chỉ vào trăm mét. Em tự huyễn hoặc mình đến mấy tháng là anh bận nhưng rồi không chịu nổi em nhắc lại câu nói ngày em đi nhập học, anh nói em đừng suy nghĩ nhiều, anh vẫn yêu em. Nhưng rồi vẫn cứ kéo dài như vậy mãi, em quyết định nói chia tay dù trong lòng không hề muốn. Anh không níu kéo, nhưng làm như không muốn chia tay, chia tay là do em. Em hẹn gặp mặt để nói rõ ràng, tối qua đứng ngoài cửa nhà anh gọi điện anh cũng không ra gặp. Em cảm thấy như chính mình đã tự hạ thấp giá trị của mình vậy. Em biết người yêu đối xử tốt với mình nhưng lòng em vẫn không nguôi nỗi nhớ tình cũ (Ảnh minh họa) Em tự nhủ mình không còn yêu đâu có lỗi, đừng oán trách đừng buồn. Nhưng em càng cố tỏ ra cao thượng thì em lại càng nhớ tới, càng cố không liên lạc lại càng trông chờ một tin nhắn. Em không trách anh ấy đã chia tay em, em chỉ trách cái cách mà anh ấy chọn để chia tay, nó như một vết thương cứ kéo dài âm ỉ chứ không làm em quen. Em lao vào học, đi làm thêm, đi tham gia các hoạt động xã hội để không còn thời gian mà nghĩ tới. Suốt 3 năm như vậy, em ngoài mặt tỏ ra lúc nào cũng vui vẻ nhưng chính em mới hiểu em yếu đuối đến nhường nào. Em có nhiều bạn tốt và nhiều người theo đuổi nhưng em vẫn không nhận lời ai vì em vẫn chưa quên người cũ dù giờ anh ấy đã có gia đình. Em không muốn lấy tổn thương của mình làm tổn thương 1 người khác. Nhưng rồi em đã 1 lần yếu lòng khiến em phải suy nghĩ. Đó là một người con trai hiền lành, hơn em 1 tuổi, học cùng trường, ở cùng xóm trọ. Em có thể cảm nhận tình cảm của anh ấy chẳng khác gì em 3 năm trước. Anh ấy chịu thương chịu khó, ý chí, sâu sắc và chân thành. Sau nhiều lần từ chối, em đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định ích kỉ. Anh ấy coi đó là em cho anh ấy một cơ hội, nhìn ánh mắt em biết anh ấy hạnh phúc vô cùng. Còn em, em xem đó là cho chính mình cơ hội. Em mong muốn có thể ở sau lưng hỗ trợ anh ấy thành công trong sự nghiệp và vượt qua những khó khăn trước mắt. Nhưng em không biết đó có phải là sai lầm của em không? Hơn 1 năm đã trôi qua, em cảm nhận tình cảm anh dành cho em ngày càng lớn, còn em, em ngày càng trở nên ích kỉ. Em hay giận hờn vô cớ, hay chán nản và hay áp đặt vấn đề tiền bạc tương lai hơn. Mỗi lúc như vậy em thấy em thật có lỗi, thật ích kỉ. Em tự mặc định cho mình một suy nghĩ trong đầu là em chưa quên được người cũ. Nhưng cũng có những lúc em thấy vui, thấy hạnh phúc, thấy bình yên bên anh ấy dù chưa bao giờ anh tặng em 1 món quà có giá trị như bạn bè em vẫn được nhận. Em cũng thầm ghen tị nhưng điều đó với em chưa bao giờ là vấn đề lớn. Em hiểu với mức lương của một sinh viên mới ra trường, một người con có trách nhiệm với ba mẹ thì anh ấy cần thêm chút thời gian để ổn định. Tụi em cũng đã vạch 1 kế hoạch tiết kiệm cho tương lai. Và điều khiến em thầm cảm ơn là anh ấy luôn trân trọng, giữ gìn cho em, luôn nhường nhịn nên hơn 1 năm qua tình cảm của tụi em rất bình yên, lâu lâu có giận dỗi thì 1 trong 2 đều biết dừng lại đúng lúc để mọi chuyện chỉ là chuyện nhỏ. Em cũng đã ước mơ về 1 đám cưới nhưng không hiểu sao lâu lâu em lại có cảm giác chán, chán rồi lại thôi, rồi lại chán... Nhưng những người đàn ông đang theo đuổi em không ai cho em thấy có thể yêu em nhiều hơn anh dù điều kiện của người ta hơn anh rất nhiều. Em chỉ biết trách mình quá đa đoan, cố chấp và nặng tình một cách không cần thiết. Hiện tại anh ấy đang làm việc ở gần nhà em và xác định lập nghiệp ở đó. Chuyện cũ em kể anh nghe anh bảo càng thương và trân trọng em hơn, cho anh thêm thời gian để anh có thể sưởi ấm lại trái tim em. Nhưng em vẫn không thể xác định tình cảm trong em là gì, sao có hạnh phúc lại có cả chán nản và làm sao để em vứt hết hình ảnh của người xưa để em có thể cảm nhận trọn vẹn hạnh phúc đang có. Có thể với người khác chuyện của em chẳng đáng là gì nhưng em tự nhận thấy mình quá đa sầu đa cảm và hay lo xa nên tự em kìm hãm, làm khổ chính mình. Em cảm thấy em sẽ hối hận nếu đánh mất những gì đang có nhưng cũng không biết cách nào để cải thiện tình hình. Em rất cần sự giúp đỡ của chị. Em chào chị và chân thành cảm ơn chị. (Em gái) Trả lời: Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy chán nản và không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Em biết anh ấy yêu em, trân trọng em nhưng lòng em còn vướng bận quá khứ, hình ảnh người cũ chưa phai nhạt nên em cứ thờ ơ và chưa toàn tâm toàn ý với mối tình hiện tại. Em sợ đánh mất đi hạnh phúc đang có nhưng không biết làm cách nào để có thể khiến trái tim mình hết mình yêu người bạn trai hiện tại được. Em đang hạnh phúc, những gì em có trong tay là rất đáng trân trọng. Người bạn trai hiện tại yêu em, thương em và tốt với em như vậy mà em đang đối xử không công bằng với anh ấy. (Ảnh minh họa) Qua những gì em tâm sự, chị có thể nhận thấy rằng em là người sống tình cảm, nặng tình nghĩa. Em cũng là cô gái coi chuyện yêu đương là nghiêm túc. Chỉ có điều lúc này, em đang bị rối loạn, em đang bị quá khứ đè nặng lên hiện tại. Nếu không cẩn thận, em có thể sẽ làm ảnh hưởng tới cả tương lai của mình chỉ vì chuyện đã qua. Thực ra, cái cảm giác còn lại trong em về cuộc tình trước không phải là tình yêu nữa rồi. Nó giống như cái câu mà người ta vẫn nói: “Con cá trượt là con cá to”. Chính bởi vì em bị phụ bạc theo cách phũ phàng đó nên em mới càng không quên được. Nhưng nếu em bình tĩnh, ngồi nghĩ lại mọi chuyện, em sẽ thấy chẳng đáng một chút nào. Nếu như chuyện tình năm xưa, anh ấy đàng hoàng nói lời chia tay với em. Anh ấy coi trọng em đến tận phút cuối thì bây giờ em còn nặng lòng nghe còn chấp nhận được. Hãy hình dung xem, anh ấy đã chia tay em bằng cách như thế nào? Thực ra, anh ta cố tình giãn cách tình cảm ra, anh ta cố tình làm em cảm thấy lạnh nhạt để rồi em tự nói lời chia tay. Anh ấy đẩy em vào tình cảnh buộc phải chia tay thay vì tự anh ta phải nói ra. Điều đó bản thân em cũng nhận thức được vậy thì em còn nuối tiếc, còn hoài niệm điều gì từ một cuộc tình đã quá đó? Em đang hạnh phúc, những gì em có trong tay là rất đáng trân trọng. Người bạn trai hiện tại yêu em, thương em và tốt với em như vậy mà em đang đối xử không công bằng với anh ấy. Em hãy nghĩ xem, điều em đang làm với anh ấy cũng giống như chuyện năm xưa người cũ đối xử với em vậy? Cảm giác của em thế nào thì cảm giác của bạn trai em cũng thế. Hãy tỉnh táo và nhìn nhận đúng mọi điều, đừng đắm chìm trong quá khứ để rồi đánh mất hạnh phúc trong tay. Hãy tự mình xóa bỏ cái suy nghĩ em vẫn còn yêu người cũ, cũng đừng bao giờ nghi ngờ rằng mình có yêu người mới không? Bởi vì em càng nghĩ về điều đó thì em càng không tin là mình yêu thật. Con người ta phải tin một cách chắc chắn vào tình cảm của mình thì tình yêu đó mới bền vững được. Chúc em sớm nhận ra được điều quý giá mà em đang có và trân trọng nó. Mong em khỏe và hạnh phúc! Xem thêm chủ đề: tinh cu, noi nho tinh cu, tam su, tam su tinh yeu, tam su tham kin, tam su buon, tam su gia dinh, tam su cuoc song, goc tam su, tam su ban doc, bao tam su, tam su phu nu, truyen, doc truyen, truyen ngan, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, phu nu, bao phu nu, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, eva Nguồn EVA.VN