"Để em là người đàn bà của anh" (P.7)

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, Jun 19, 2014.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 280)

    Lệ Băng bối rối quay đầu lại, phía sau lưng Ngọc Linh nhìn cô đầy ái ngại.

    Đêm hôm đó, Lệ Băng trằn trọc không sao ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Ngọc Linh trong chiếc áo sộc xệch làm cô lại đầy những hờn ghen. Gần sáng, Lệ Băng thiếp vào giấc ngủ trong một nỗi ám ảnh nặng nề.

    *****

    Rời khỏi thư viện sau một buổi chiều đầy mệt mỏi, Lệ Băng lê đôi bước chân về phía cổng trường. Cô bất ngờ khi có người nắm chặt lấy tay mình lôi đi. Ngước mắt lên nhìn, cô thấy gương mặt Tùng Quân đầy giận dữ. Anh kéo cô ra chiếc ô tô của mình, đẩy cô vào ghế, đóng cánh cửa tới sầm.

    Ngồi trong xe, phải đến vài phút Tùng Quân không nói gì, gương mặt anh vẫn hằm hằm tức tối. Anh phóng xe lao nhanh ra khỏi thành phố. Sự giận dữ đó của Tùng Quân làm Lệ Băng không dám nói, không dám hỏi. Cô nhìn anh đầy sợ hãi.

    Tùng Quân dừng xe lại trên một con đường ven sông ở ngoại thành. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, gương mặt chưa nguôi bớt cơn giận:

    “Tại sao anh điện thoại em không nghe máy. Từ hôm qua đến giờ anh đã gọi bao nhiêu cuộc em có biết không?”

    Tùng Quân nói gắt lên, sự tức giận này làm Lệ Băng cảm thấy bị tổn thương. Từ ngày yêu cho tới giờ, chưa bao giờ cô thấy anh như lúc này. Nước mắt Lệ Băng trực trào ra. Tùng Quân quay sang nhìn cô:

    “Em trả lời đi…”

    “Em… em… em cần thời gian để suy nghĩ”

    “Suy nghĩ cái gì, suy nghĩ về việc có phải đêm qua anh ngủ với Ngọc Linh không à? Rốt cục thì em có chút niềm tin nào cho anh không? Tại sao em không điện thoại cho anh để hỏi rõ ngọn ngành, tại sao em cứ dễ dàng tin vào những gì mà người khác cho em thấy mà không tin…”

    Lệ Băng ghì chặt lấy Tùng Quân. Cô đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy để ngăn những lời nói tiếp theo của anh. Cô muốn hôn anh, hôn thật sâu để anh thấy được câu trả lời về niềm tin trong cô. Nước mắt Lệ Băng cứ lăn dài, nụ hôn có cả sự ngọt ngào và mặn đắng. Một nụ hôn tưởng chừng kéo dài vô tâm về cảm xúc…

    “Từ ngày quen anh, em đã nói với anh điều này chưa nhỉ?”

    Tùng Quân nghẹn ngào sau một nụ hôn mãnh liệt:

    “Điều gì?”

    “Em… yêu… anh”.

    Câu nói đó như một âm thanh ngọt ngào nhất thế gian mà Tùng Quân được nghe. Lệ Băng nhìn anh say đắm rồi tiếp tục hôn người đàn ông cô yêu trong dư vị tuyệt với nhất của hai tiếng Tình yêu.

    “Khi nhìn thấy Ngọc Linh trong căn phòng của anh như vậy? Em đã nghĩ gì?”

    Tùng Quân ôm lấy bờ vai của Lệ Băng cùng đứng ngắm hoàng hôn bên bờ sông. Ánh chiều tà hắt lên tóc Lệ Băng một màu vàng man mác.

    “Em đã nghĩ về buổi tối chúng ta ở bên nhau và em cũng mặc chiếc áo đó”

    Lệ Băng ngẩng đầu lên nhìn Tùng Quân:

    “Mà sao anh lại biết chuyện em đến tìm anh?”

    “Là Ngọc Linh nói. Cô ấy đã gọi cho anh ngay sau khi em về. Thực ra tối qua anh về sớm hơn dự định để gây bất ngờ cho em. Ngọc Linh biết điều đó nên đã muốn thử thách em như vậy. Cô ấy tự bày trò ra tất cả và có vẻ hả hê khi nhìn thấy em ra về. Sau khi em đi, Ngọc Linh điện thoại cho anh để báo tình hình. Lúc đó anh đang trên đường tới nhà em. Anh điện thoại cho em mãi nhưng em không nghe máy. Vào nhà em thì cửa khóa”.

    “Em xin lỗi…”

    *****

    Một tuần sau đó, trong khi Lệ Băng tất bật với khách hàng tại quán cà phê nhỏ quen thuộc của mình, Ngọc Linh tìm đến.

    “Em gặp chị một chút được không?”

    Lệ Băng dừng tay lại, cô nhoẻn miệng cười thân thiện:

    “Em ra bàn, chờ chị 5 phút nhé. Mà em uống gì để chị làm”.

    “Gì cũng được”

    Ngọc Linh quay ngoắt đi để lại sau lưng sự nhiệt tình của Lệ Băng bỗng thành chưng hửng. Cô cố bình tĩnh lại, bưng hai ly nước tới bàn và ngồi vào chiếc ghế đối diện với Ngọc Linh:

    “Em uống nước đi”

    “Cảm ơn chị” – Ngọc Linh vẫn lạnh lùng như thế.

    “Em tìm chị có việc gì?”

    Ngọc Linh đặt lên bàn ly nước, cô nhìn thẳng vào mắt Lệ Băng:

    “Chị ghê gớm hơn những gì em tưởng. Em đã từng nghĩ chị yêu anh Tùng Quân thật lòng. Nhưng sau đêm ấy em mới biết không phải là như vậy. Cái vẻ ngoài ngây thơ, thánh thiện của chị cũng chỉ để che đậy cho cái dã tâm muốn bước vào một gia đình thanh thế mà thôi”.

    Lệ Băng với ánh mắt nghiêm nghị nhìn Ngọc Linh:

    “Ý em là gì?”

    “Nếu chị yêu anh ấy thật lòng thì có lẽ chị đã phải lồng lộn lên vì ghen tuông. Nhưng chị đã làm gì? Nhìn cái dáng điệu vui vẻ của anh Quân sau khi đi gặp chị về tôi biết chị đã ngọt nhạt với anh ấy. Chỉ có kẻ không yêu thật lòng mới dễ dàng bỏ qua như vậy mà thôi. Chị không đoái hoài gì đến việc giữa đêm một cô gái yêu bạn trai mình ăn mặc hớ hênh ở trong phòng anh ấy bởi vì mục đích cuối cùng của chị là lấy được người giàu như anh ấy mà thôi”.

    “Câu chuyện em kể nghe cũng có lí. Nhưng chị không quan tâm em nghĩ gì, điều chị quan tâm là anh Quân nghĩ gì về chị. Vậy là đủ em ạ!”.

    Ngọc Linh nổi đóa lên:

    “Chị… chị thật trơ trẽn. Nhưng tôi sẽ không để cho chị được toại nguyện đâu. Chị hãy buông tay đi”.

    “Chị sẽ buông tay anh ấy khi nào bản thân chị muốn. Em hay bất cứ người nào khác cũng không thể làm thay đổi quyết định của chị được đâu”.

    Sự kiên quyết và cách nói đầy thẳng thắn của Lệ Băng làm Ngọc Linh trùng xuống. Cô gái trẻ với một trái tim yêu đầy thương tổn có vẻ như trùng xuống:

    “Có thể đúng là chị thật lòng yêu anh ấy. Nhưng tình yêu đó nếu biến cuộc sống của bạn trai mình thành địa ngục thì đừng cố chị ạ. Gia đình em sẽ ngừng hợp tác với bên đó khi cuộc hôn nhân này không thành. Và khi ấy, công ty nhà anh Quân gặp những bất lợi gì có lẽ nói ra chị cũng không hiểu hết được. Trong cuộc đời, người ta gặp gỡ, yêu, chia xa một người không phải là điều hiếm. Việc quên một người và yêu lại một người khác cũng không phải là điều quá khó khăn. Nhưng cơ hội để người ta yêu lại một người nhiều hơn rất nhiều so với việc xây dựng lại một cơ nghiệp. Em nghĩ chị đủ thông minh để hiểu về điều đó. Chào chị!”.

    Ngọc Linh đi rồi, phía sau lưng, Lệ Băng ngồi thẫn thờ. Trên bàn, những giọt nước lăn dài trên thành chiếc ly… Nó rơi xuống như giọt lệ nào đó đang rơi trong tim.

    *****

    Nắm tay Lệ Băng đi dạo trên con đường nhỏ, Tùng Quân chỉ muốn xiết ghì đôi bờ vai nhỏ bé của người con gái mà anh yêu.

    “Cuối tuần này bố mẹ muốn gặp mặt em. Em chuẩn bị đi nhé”.

    “Sao nhanh vậy anh? Em vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lí cho điều đó. Em sợ…”

    “Đừng sợ gì cả. Mẹ anh là người rất hiền còn bố anh thì luôn theo lời mẹ. Anh tâm sự với mẹ rất nhiều về em và mẹ rất vui. Anh dám chắc mẹ sẽ thích em thôi”.

    “Vâng…”

    Sau câu trả lời ấy, Lệ Băng cố mỉm cười để xóa đi trong suy nghĩ của Tùng Quân một sự lo lắng. Nhưng thực ra trong lòng cô thấy sợ hãi thực sự. Cô không phải là cô bé ngốc để tin vào những câu chuyện cổ tích xảy ra trong đời. Cô biết giữa mình và Tùng Quân có một khoảng cách quá lớn. Một khoảng cách mà cô dù có với tay thế nào cũng không thể chạm vào nó được. Nó giống như việc hai người sinh ra ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Ngày hôm ấy, liệu mẹ anh có nhìn cô bằng ánh mắt của sự nghi ngờ hay là cái nhìn đầy thương hại?... Lệ Băng nén một tiếng thở dài. Cô ôm chặt lấy anh. Hơn lúc nào hết cô muốn hơi ấm của anh cho cô thêm niềm tin về một ngày mai tươi sáng hơn cho cuộc tình này.

    “Anh à?”

    “Sao thế em?” – Quân cúi xuống, tay ghì chặt vai Lệ Băng vào lồng ngực của mình.

    “Anh hôn em được không?”

    Tùng Quân nhìn cô âu yếm, mỉm cười:

    “Ở đây, ngay lúc này, giữa con phố có người qua lại này ư”

    “Vâng, ngay lúc này…”

    “Nhưng…”

    Tùng Quân còn chưa nói hết câu, Lệ Băng đã rướn người lên để chạm tới bờ môi nồng ấm của anh. Đôi mắt cô sáng rực một niềm hạnh phúc. Tùng Quân cảm thấy tim mình đập những nhịp rộn ràng. Giá mà anh có thể hét lên cho cả thế gian này biết người con gái vừa hôn anh đã làm cho anh biết thế nào là yêu, là sống.

    “Em đang lo sợ đúng không?”

    Lệ Băng gục đầu vào vai anh khi hai người ngồi trên một chiếc ghế đá:

    “Đúng là em lo sợ. Em lo sợ vì anh lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của em”.

    Tùng Quân nâng cằm cô lên, đặt lên trán cô một nụ hôn:

    “Có thể mọi chuyện không dễ dàng, nhưng em chỉ cần làm một việc thôi”.

    “Làm gì vậy anh”

    “Yêu anh thật nhiều…”.

    *****

    Lệ Băng quay tới quay lui ngắm nhìn mình trong gương. Cô không biết lựa chọn bộ nào cho ngày trọng đại hôm nay:

    “Này, cậu nói xem, tớ nên mặc bộ nào?” - Lệ Băng quay sang cô bạn cùng phòng để cầu cứu.

    “Uhm, để xem nào. Cậu mặc bộ đồ mà anh Quân mua tặng hôm đi dự tiệc đi. Nhìn cậu mặc bộ đồ đó trông xinh như công chúa vậy”.

    “Thật à?”

    “Thật 100% luôn. Tin tớ đi”.

    Lệ Băng ướm thử chiếc váy lên người mình. Vài giây sau, cô lặng lẽ chọn lấy một chiếc váy xòe chấm bi – chiếc váy mà cô tự để dành tiền làm thêm mua được. Nó hợp với cô nhưng không phải là một chiếc váy đắt tiền:

    “Sao thế? Sao cậu không mặc bộ váy kia?” – Cô bạn cùng phòng sốt sắng.

    “Tớ muốn là chính mình hơn. Tớ đâu phải là một cô tiểu thư chính hiệu. Có lẽ chiếc váy chấm bi này sẽ hợp với tớ hơn. Tớ quyết định rồi”.

    Lệ Băng buộc mái tóc lên cao, cài thêm một chiếc nơ nhỏ màu hồng. Cô thấy mình tươi tắn lạ thường. Lấy thỏi son, cô thoa lên bờ môi căng mọng của mình một màu hồng làm gương mặt sáng bừng lên sức sống. Lệ Băng hít thở thật sâu, bước ra ngoài phía cửa, nơi đó, người đàn ông của cô đang đợi để nắm tay cô bước qua một ranh giới nữa để tiến gần hơn tới hạnh phúc:

    Tùng Quân ngây người nhìn ngắm Lệ Băng khi cô bước tới và khoác lấy tay anh.

    “Em đẹp lắm”

    “Nó không phải là chiếc váy đắt tiền như anh đã từng mặc nhưng…”

    Em đẹp vì em là chính em. Như vậy đủ rồi mà. Thôi, ta đi nào không muộn”.

    Tùng Quân bước về phía trước, mở cửa xe, Lệ Băng nhìn theo anh mà đôi mắt rưng rưng lệ. Cô cảm ơn cuộc đời đã để anh yêu cô và hiểu cô đến vậy.

    Lệ Băng bước vào căn nhà sang trọng của người đàn ông mà cô yêu. Mọi thứ xa hoa và khác xa với những gì hơn 20 năm qua cô thường gắn bó. Cô có cảm giác choáng ngợp, cảm giác đi lạc lõng giữa một không gian không thuộc về mình. Tim Lệ Băng đập thình thịch, cô nhắm mắt lại và hít thở thật sau. Đôi bàn tay cô được nắm chặt hơn:

    “Đừng hồi hộp quá, cứ là chính em thôi. Và nhớ rằng, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi”.

    Lệ Băng nhoẻn miệng cười mãn nguyện:

    “Cảm ơn anh!”.

    Mẹ Tùng Quân từ trong nhà bước ra. Bà đẹp lạ thường. Một vẻ đẹp đầy sự nhân hậu và bao dung. Nhìn thấy Lệ Băng sánh bước cùng con trai mình, bà bước về phía cửa:

    “Hai con vào nhà đi”.

    Nụ cười trên môi bà làm Lệ Băng thấy ấm lòng. Cô có cảm giác mình được chào đón, ít nhất là vào khoảnh khắc này. Cô cúi đầu lễ phép:

    “Con chào bác! Chúng con xin lỗi vì đã đến muộn”.

    “Đừng khách sáo thế con, người nhà cả mà. Hai đứa vào đi không bố đợi”.

    Những từ ngữ ấy, cách xưng hô thân thương ấy cứ đưa Lệ Băng vào một cõi mộng. Một giấc mơ về hạnh phúc. Cô nhìn Tùng Quân rồi mỉm cười, ánh mắt không giấu nổi sự hân hoan.

    Bữa cơm ấy diễn ra rất đầm ấm. Mọi người đều vui vẻ nói chuyện và Lệ Băng không hề cảm thấy mình là người thừa hoặc một vị khách không mời mà đến.

    “Con đã tốt nghiệp chưa?”

    “Dạ, con còn đang đợi lấy bằng nữa thôi ạ”.

    “Con gái tỉnh lẻ lên thành phố học, học giỏi như con là đáng quý lắm. Cố gắng lên nhé”.

    Bố Quân ít nói hơn nhưng vẫn tỏ ra rất quan tâm đến Lệ Băng. Và cô thấy hạnh phúc về điều đó.

    10h tối, Tùng Quân đưa Lệ Băng về. Suốt đường đi, cô hỏi hết điều này đến điều khác về gia đình anh. Quân bị quay mòng mòng vì những câu hỏi đầy phấn khích của Lệ Băng.

    Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Lệ Băng, cô còn chưa dứt câu chuyện về buổi tối đáng nhớ hôm nay. Sự hân hoan đó của Lệ Băng làm Quân thấy xúc động vô cùng:

    “Em vui lắm đúng không”.

    Đôi mắt Lệ Băng ầng ậc nước, cô khẽ gật đầu. Cô không giữ được cho mình khỏi lạc giọng đi vì nghẹn ngào nên chỉ còn biết thừa nhận bằng cách đó. Tùng Quân kéo Lệ Băng lại gần mình. Anh hôn lên trán cô:

    “Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi mà. Anh còn muốn mang cho em nhiều niềm vui hơn như thế. Em về nghỉ đi nhé, cô bé ngoan của anh”.

    Lệ Băng đứng phía sau vẫy tay chào khi chiếc xe dần đi khuất. Cô quay lại con hẻm nhỏ của mình, vừa đi vừa tung tẩy chiếc túi trên tay và miệng hát những lời véo von…

    *****

    Một ngày mới bắt đầu với Tùng Quân thật ngọt ngào quá đỗi. Anh bật cười thành tiếng khi đọc dòng tin nhắn của Lệ Băng: “Chết rồi anh ơi, tối qua em quên một thứ”. Tùng Quân vội vàng điện thoại lại:

    “Sao thế em? Anh không thấy có gì trên xe mà”

    “Em quên mất không nói với anh rằng em… yêu anh”.

    Lệ Băng cúp máy ngay sau câu nói đó giống như một cô gái vội chạy biến đi sau một màn tỏ tình mạnh mẽ. Anh mỉm cười, tự nói với chính mình: “Anh cũng yêu em, cô bé ngốc”.

    Tùng Quân bước vào văn phòng, sự bận rộn ở công ty này vốn đã thành một thói quen với anh. Vừa bước tới cửa phòng, Hải Đăng đã hớt hải chạy ra:

    “Ông biết tin gì chưa?”

    “Chuyện gì”

    “Dự án ở Hải Phòng phía bên nhà Ngọc Linh rút vốn rồi”.

    “Sao lại thế?” – Tùng Quân sốt sắng.

    “Không biết nữa, lát vào họp mới biết nhưng tình hình có vẻ căng”.

    Câu chuyện bị cắt ngang bởi một cuộc điện thoại bất thường. Tùng Quân giữ bình tĩnh để nghe máy:

    “Xin chào!”

    “Tôi, Nguyễn Phúc đây. Tôi muốn gặp cậu có chút việc, hẹn cậu 9h sáng nay tại quán cà phê Lyla được chứ”

    “Vâng, tôi sẽ đến. Chào anh!”

    Hải Đăng gặng hỏi:

    “Ai vậy?”

    “Là Nguyễn Phúc – đại diện bên phía công ty vừa rút vốn khỏi dự án của chúng ta và là… anh trai Ngọc Linh”.

    Tùng Quân và Hải Đăng đều lặng đi. Cả hai cùng biết, có những điều chẳng lành đang đợi…

    (Còn nữa)

    Mời các bạn đón đọc phần 7 của truyện "Để em là người đàn bà của anh" trên Tình yêu giới tính vào ngày 19/6.


    Xem thêm chủ đề: tam su, tam su tinh yeu, tam su tham kin, tam su buon, tam su gia dinh, tam su cuoc song, goc tam su, tam su ban doc, bao tam su, tam su phu nu, truyen, doc truyen, truyen ngan, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, phu nu, bao phu nu, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, eva

    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - "Để em là người đàn bà của anh" (P.7)

Share This Page