Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 3)

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, May 16, 2014.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 381)

    Thùy Lâm mệt mỏi nằm xuống giường. Trong lòng cô trào lên cảm giác tủi thân ghê gớm. Đưa tay gạt nước mắt, Thùy Lâm tự cười rồi trách chính mình: “Có là gì đâu trách cứ nhau”. Cô chìm vào giấc ngủ, có một điều gì đó vẫn nhói lên trong tim.

    Bài liên quan:

    Ừ, tôi yêu ả!

    a>

    a>

    Vợ gã là một người đàn bà đẹp



    Ngày chủ nhật, Thùy Lâm ngủ nướng tới tận 10h sáng. Nhấc mình dậy khỏi chiếc giường, cô cảm thấy bụng đói meo. Hôm qua cô mới chỉ ăn 2 que kem đó rồi thôi. Nghĩ về chuyện đó, Thùy Lâm vẫn thấy thoáng một nỗi buồn.

    Cốc! cốc! cốc

    Lâm! Cô dậy chưa?

    Tiếng của Khánh vang lên ngoài cửa, Thùy Lâm thấy xốn xang, cô khẽ mở cánh cửa ngó cái đầu ra ngoài:

    Chào buổi trưa! Tôi vừa mới dậy! Có chuyện gì không?

    À, tôi chỉ muốn biết xem đêm qua cô có về đến nhà an toàn không?

    Thùy Lâm nhún vai:

    Anh có câu trả lời rồi đấy. Tôi đóng cửa nhé, tôi còn chưa đánh răng.

    Không đợi Khánh trả lời, Thùy Lâm đóng sầm cánh cửa lại. Phía bên trong, cô dựa vào tường nén một tiếng thở dài. Thùy Lâm thấy mình thật lạ, chuyện có gì để cô buồn đến thế? Thùy Lâm hít thở thật sâu: “Mình còn phải đi đánh lại bộ chìa khóa đã mất. Mai là thứ hai, mình cần có xe để đi làm”. Cô nàng cười to và hát nghêu ngao, một bài hát lạc vần, lạc điệu…

    Khánh trở lại căn phòng của mình, gương mặt anh đầy vẻ mặt mỏi và u buồn của anh bỗng thay đổi khi nghe từ phòng bên tiếng hát “lập dị” của Thùy Lâm. Khánh cũng cảm thấy mình có lỗi với Thùy Lâm. Dù sao một người đàn ông để cho cô gái phải tự về trong đêm cũng là một hành động đáng trách. Thật may, phản ứng này của Thùy Lâm làm anh nhẹ lòng đi phần nào.

    Xin chào! Anh chàng đẹp trai nhất trong đời mà cậu từng gặp đã trở về đây!

    Cánh cửa mở ra, một anh chàng xông vào vẻ mặt đầy kiêu hãnh. Khánh đứng bật dậy:

    Tuấn! Mày về khi nào vậy? Thằng quỷ, lúc nào cũng khiến người khác phải bất ngờ.

    Hai bên lao vào ôm lấy nhau, cái vỗ vai thật mạnh như một cách chào đón riêng mà Khánh dành cho Tuấn – người bạn thân bao năm qua.

    Làm cho tôi cái gì ăn đi. Xuống máy bay phi thẳng đến đây, đói meo cả bụng.

    Khánh nhìn Tuấn cười:

    Ông lúc nào cũng vậy, nhặng xị vì đói. Rửa mặt đi, tôi nấu một loáng là xong luôn.

    Tuấn đáp đống đồ vào một góc, nằm vật ra giường, đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng:

    Ông vẫn chả thay đổi gì, chán ngắt.

    Khánh vừa đứng nấu đồ vừa cười nhạt thay vì đáp lại câu bình luận không mấy tích cực đó. Hơn 10 phút, Khánh đã dọn lên bàn vài món ăn dùng tạm được cho cái dạ dày kêu ầm ĩ của Tuấn:

    Ông ngồi ăn cùng luôn đi – Tuấn nhìn Khánh nói.

    Ờ!

    Trong lúc ăn, hai bên bắt đầu hỏi han nhau về mọi chuyện. Nhưng rồi đột ngột Tuấn dừng lại khi nhìn ra phía ban công. Một chiếc váy ngủ của nữ giới được đang phấp phới ở đó. Tuấn đưa ánh mắt dò xét về phía Khánh và bắt đầu vặn vẹo:

    Có vẻ như tôi đã lầm thì phải, cái váy kia… đừng nói ông mặc nó đi ngủ nhé!

    Ờ thì…

    Khánh còn chưa kịp trả lời, tiếng Thùy Lâm đã nheo nhéo ngoài cửa. Anh đứng lên, hé cánh cửa ra:

    Anh có thể cho tôi xin lại bộ váy ngủ được không?

    Nhanh như cắt, Tuấn lao vút ra phía cửa, mở toang cánh cửa ra để nhìn cho rõ đối phương:

    Chào! Tôi là Tuấn, bạn Khánh. Chắc hắn chưa kể với tôi về cô đúng không? Cũng tại hắn luôn ghen tị với vẻ đẹp trai của tôi ấy mà. Tới rồi thì vào ăn cùng đi.

    Thùy Lâm còn chưa kịp hiểu điều gì diễn ra Tuấn đã nắm lấy tay cô lôi vào xềnh xệch vào phòng.

    Ngồi đi, đồ Khánh nấu đó. Thằng này cái gì cũng kém tôi, ngoại trừ mỗi cái khoản nấu ăn thì tôi thua nó. Người đẹp tê gì nhỉ?

    Tôi, tôi là Thùy Lâm…

    Con gió nào người đưa người đẹp tới với căn phòng này vậy?

    Tôi đến lấy cái váy ngủ.

    Thùy Lâm ở đâu?

    Phòng bên!

    [​IMG]

    Thùy Lâm cảm thấy chạnh lòng mỗi khi nghĩ về mối quan hệ của Khánh và người con gái ấy (Ảnh minh họa)

    Tuấn dừng cuộc “lấy cung” tại đây, tai gãi gãi đôi lông mày để suy nghĩ: “À, hiểu rồi, đúng là nhất cự ly nhì tốc độ. Ông Khánh tẩm ngầm, tầm ngầm thế mà ngon”.

    Khánh cau mặt quay sang mắng Tuấn:

    Ông thôi đi, định làm cho Lâm chết khiếp đấy à. Mọi việc không giống như cái đầu quỷ của ông nghĩ đâu.

    Thì tôi có nghĩ gì đâu.

    Tuấn cười tinh lanh và đầy ẩn ý. Thùy Lâm bối rối vì phần nào đoán ra cái chuyện mà Tuấn đang nghĩ:

    Xin lỗi, tôi chỉ định lấy cái váy về thôi. Tôi ăn trưa rồi, tôi xin phép.

    Thùy Lâm còn chưa kịp đứng dậy, Tuấn đã kéo cô ngồi lại vị trí cũ:

    Nào cô bé, đừng ngượng ngùng như thế. Chỉ là ăn với nhau một bữa trưa thôi mà. Tôi là bạn lâu năm của Khánh, mới ở nước ngoài về. Tôi mừng vì nó có một cô hàng xóm xinh xắn, dễ thương như Thùy Lâm đấy. Sắp tới tôi cũng sẽ ở đây, chúng ta cũng là hàng xóm nên cô Thùy Lâm ở lại ăn một bữa cơm giao lưu nhé.

    Tôi, tôi…

    Thùy Lâm ở lại đi – Tiếng Khánh nhỏ nhẹ vang lên. Thùy Lâm ngước nhìn anh rồi bỗng mềm lòng. Cô ngồi lại, im lặng không nói gì. Cái khoảnh khắc đó đã bị Tuấn “bắt gọn”.

    Bữa trưa diễn ra nhanh chóng, những câu chuyện vu vơ được đề cập tới và phần lớn người phát ngôn là Tuấn. Ăn xong, Thùy Lâm xin phép ra về. Tuấn hùng dũng đứng dậy mở cửa:

    Để tôi đưa Lâm về.

    Không cần đâu, nhà tôi ngay bên cạnh mà.

    Thôi nào, tôi cũng muốn thăm nhà hàng xóm, hơn nữa nam giới không bao giờ được phép để
    phụ nữ phải tự về.

    Tuấn vừa nói vừa khoác vai kéo Thùy Lâm đi. Khánh đứng phía sau bật cười vì sự hồn nhiên của bạn.

    *****

    Chà chà, căn phòng của Thùy Lâm khá đặc biệt ấy nhỉ? Lâm làm nghề gì?

    Tôi làm kiến trúc sư nội thất.

    Ra vậy, thảo nào mà căn phòng nhìn có vẻ khác lạ. Thùy Lâm chuyển đến đâu lâu chưa?

    Cũng mới thôi, tôi đến được vài ngày.

    Vài ngày? Vài ngày mà đã có cái váy ở bên phòng bạn tôi ư? Chà chà, chắc là tôi xa Việt Nam lâu quá nên không biết được việc hàng xóm bây giờ có sự thân thiết đến vậy.

    Tuấn nhìn xoáy vào mắt Thùy Lâm làm cô bối rối:

    Không, anh ấy chỉ mượn cho một chị nào đó. Tôi không rõ nữa.

    Sau câu trả lời của Thùy Lâm, Tuấn khựng lại, nụ cười tắt ngấm và đôi mắt bắt đầu bộc lộ một sự băn khoăn:

    À, ra vậy, tôi hiểu rồi. Thôi Thùy Lâm nghỉ đi. Tôi xin nói lại, từ giờ anh chàng điển trai như tôi sẽ là hàng xóm của lâm vì thế có gì Lâm phải giúp đỡ tôi đấy nhé.

    Tuấn quay lưng ra về, vừa đi vừa vẫy vẫy tay ra hiệu chào tạm biệt.

    Khánh ngồi làm việc với cái máy tính, để mặc cho Tuấn lăng xăng khắp nhà.

    Ông có chuyện gì muốn nói thì nói đi, không phải đảo tới đảo lui như thế! – Khánh vẫn nhìn vào màn hình nhưng nói bâng quơ với Tuấn.

    Tuấn ngồi vào chiếc ghế đối diện với Khánh, tay Tuấn gõ cộc cộc thành nhạc lên chiếc bàn:

    Ông định sống như thế này đến bao giờ nữa?

    Giọng Tuấn có vẻ nghiêm túc nhất kể từ lúc anh xuất hiện tại căn phòng này.

    Sống thế này là sống thế nào? Ý ông là sao? – Khánh vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính.

    Chuyện đó đã qua rồi, đấy là quyết định của An, ông cần phải tôn trọng. Ông tưởng ông sống thế này thì cô ấy sẽ vui sao?

    Tôi thấy tôi đang sống tốt mà. Chẳng sao cả, tôi thấy mình ổn…

    Cái tên gàn gở này, không biết phải nói đến thế này ông mới chịu thay đổi nữa. Mà tôi thấy Thùy Lâm cũng được đó chứ. Cô bé có vẻ ngoan, dễ thương…

    Mới gặp người ta được 2 tiếng đồng hồ mà đã phán xét, có vội vã quá không? – Khánh ngẩng mặt lên nhìn Tuấn hàm nghi.

    Ơ, thế ông không biết tôi có kinh nghiệm tình trường như thế nào à. À mà sắp tới ông cho tôi ở lại đây nhé. Tôi không muốn về nhà.

    Khánh lặng đi nhìn Tuấn rồi không trả lời. Anh đưa mắt ra phía ban công, bên ngoài đó chiếc váy ngủ của Thùy Lâm vẫn phấp phới bay.

    Khánh đứng dậy lấy chiếc váy rồi đi sang phòng Thùy Lâm. Anh gõ cửa và chờ đợi:

    Ơ! Anh!

    Tôi vào được chứ?

    Thùy Lâm bối rối với lời đề nghị đó, cô ngập ngừng rồi nói:

    Anh vào đi!

    Khánh đặt lên bàn chiếc váy:

    Cảm ơn Thùy Lâm nhiều nhé, tôi đã giặt sạch rồi đấy.

    Anh không cần cầu kì thế đây.

    Thùy Lâm nghệt mặt ra khi ngửi thấy mùi hương thơm tỏa ra từ chiếc váy. Trong không gian đó, cả hai im lặng không biết phải nói gì. Khánh chủ động hơn:

    Mai thứ hai, Thùy Lâm có phải đi làm không?

    Tôi làm buổi sáng thôi, chiều mai tôi được nghỉ. Công việc của tôi cũng linh động về thời gian mà.

    Thùy Lâm đi tới làng trẻ với tôi một chuyến nhé. Có một cháu nhờ tôi mua cho món quà, mai là sinh nhật cháu. Nó có vẻ quý Thùy Lâm, tôi nghĩ có Thùy Lâm đi cùng sẽ rất vui.

    Thùy Lâm cúi mặt, má hơi ửng đỏ. Cô khe khẽ trả lời: “Mai anh đợi tôi đi làm về rồi cùng đi nhé”.

    *****

    Buổi sáng đầu tuần mang đến cho Thùy Lâm một cảm giác hứng khởi vô cùng. Cô cũng không rõ vì trong lòng đã quên đi chuyện cũ hay vì cái hẹn chiều nay với Khánh. Thùy Lâm lại hát líu lo trong lúc thay đồ chuẩn bị đi làm. Bỗng cô giật mình vì tiếng gọi lớn ngoài cửa:

    Dậy chưa Lâm ơi

    Cả cái khu chung cư này cô không có ai ngoài Khánh là bạn. Nhưng cái giọng điệu này không phải của Khánh. Phải mấy đến gần 1 phút Thùy Lâm mới nhớ ra sự hiện diện của anh bạn mới. Cô ra mở cửa và choáng váng khi thấy một anh chàng bảnh bao đứng trước mặt mình. Trong khi đó cô vẫn diện nguyên bộ đồ ngủ, tay vẫn tiếp tục đánh răng. Mắt Thùy Lâm trố lên vì ngạc nhiên:

    Sao? Ở Việt Nam giờ ít người đẹp trai như tôi quá à?

    Tuấn vừa nói vừa đùn Thùy Lâm quay trở lại căn phòng: “Nào, vệ sinh cá nhân, thay đồ nhanh lên, tôi sẽ đèo Thùy Lâm đi làm”.

    Ơ! Sao lại thế?

    Miệng còn vướng đầy kem đánh răng trắng xóa nhưng Thùy Lâm vẫn có hỏi cho kì được:

    Vì tôi không có xe máy. Thằng bạn của tôi cũng phải đi làm. Thay vì đèo nó tới cơ quan để mượn xe, tôi chọn giải pháp đèo Thùy Lâm. Tôi thích phương án này hơn.

    Vừa nói, Tuấn vừa dùng hai tay bẹo má Thùy Lâm: “Thôi nào nhanh lên cô bé”.

    Thùy Lâm buông mái tóc xoăn lọn của mình xuống ngang vai, chiếc váy hồng bồng bềnh khiến cô thêm nữ tính. Bước ra khỏi cửa, Tuấn nhìn Thùy Lâm không chớp mắt. Thùy Lâm thấy vậy vỗ nhẹ vào vài Tuấn:

    Anh và bạn anh giống nhau thật đấy, bạn anh cũng nhìn tôi giống hệt anh lúc này.

    Đương nhiên, vì chúng tôi cùng là đàn ông mà. Nhưng tôi thì đẹp trai hơn hắn nên sẽ xứng để khoác tay Lâm lúc này. Đi nào…

    [​IMG]

    Sự sôi nổi và hài hước của Tuấn luôn khiến Thùy Lâm phải bật cười (Ảnh minh họa)

    Không đợi Thùy Lâm trả lời, Tuấn nắm lấy tay cô rồi khoác vào tay mình. Cả hai đi xuống tầm hầm của khu chung cư để lấy xe. Thùy Lâm cảm thấy ngượng ngùng, cô rút tay lại nhưng Tuấn vẫn ghì chặt không cho cô toại nguyện. Tuấn ghé sát mặt vào Thùy Lâm cười ranh mãnh:

    “Cô cảm thấy xấu hổ vì đi bên một người quá đẹp trai như tôi hay sợ thằng bạn khùng của tôi bắt gặp”.

    “Thôi đi, tôi sợ gì anh ta chứ. Tôi và anh ta có là gì đâu. Chỉ là tôi thấy vẻ đẹp của mình không đáng để đi cạnh một anh chàng trên mức trung bình như anh thôi”.

    Tuấn bật cười và véo vào má Thùy Lâm thêm một cái nữa: “Trời ơi, ở đâu ra cái người ảo tưởng đến mức dễ thương như thế này chứ”.

    Khánh đi ngay đằng sau lưng Tuấn và Thùy Lâm. Anh rảo bước nhanh hơn tiến đến trước mặt hai người:

    “Ông làm cái trò gì vậy. Đừng có bắt nạt Thùy Lâm thêm nữa”.

    “Ô hay, một người đẹp thế này tôi yêu thương còn chẳng đủ hơi đâu mà bắt nạt. Thùy Lâm nhể”.

    Thùy Lâm không trả lời câu hỏi đó, mắt cô hướng về Khánh chờ đợi một phản ứng nào đó ở anh. Tuấn ngồi lên xe, rồi giục:

    Lên xe đi Lâm, sắp muộn giờ làm rồi đấy.

    Thùy Lâm giật mình ậm ừ rồi ngồi lên xe. Cô ngoái lại nhìn Khánh, gương mặt anh vẫn không chút biểu cảm. Bất ngờ, Tuấn phanh gấp khiến Lâm sợ quá ôm chặt lấy Tuấn. Chỉ đợi có thế, tiếng Tuấn cười như nắc nẻ:

    Ôm chặt vào nhé, tôi đi xe ngổ lắm đấy!

    Khánh không nói gì, anh lặng lặng tiến về phía xe của mình. Còn Thùy Lâm, lòng cô ngổn ngang và chỉ nghĩ về Khánh.

    *****

    Trưa! Thùy Lâm đắn đo mãi mới quyết định nhắn cho Khánh một dòng tin: “Anh đến công ty đón tôi được không? Sáng Tuấn lấy xe của tôi đi mất rồi nên giờ tôi không về được”. Tin nhắn vừa được gửi đi, ngay lập tức điện thoại vang lên. Khánh gọi đến:

    “Lâm tan làm chưa? Tôi đang ở bên dưới đợi đây rồi”.

    Thùy Lâm rạng rỡ ra mặt, cô cuống quít đến mức cô bạn cùng phòng phải níu tay lại hỏi:

    “Đang hẹn hò à? Sao mừng rỡ quá vậy?”

    “Trông mặt tớ hiện lên chữ hẹn hò à?”

    Cô bạn mỉm cười và gật đầu. Thùy Lâm đưa tay ôm lấy hai má của mình. Cô cảm thấy người nóng bừng lên. Cô chạy vội xuống cổng công ty trong lòng khấp khởi niềm vui.

    “Anh đến từ khi nào vậy?”

    “Từ trước lúc cô nhắn tin khoảng 3 phút”

    ‘Thôi chết, nhưng tôi không có mũ bảo hiểm rồi”.

    Khánh lấy từ trong cốp xe ra một chiếc mũ, đội lên đầu cô rồi cài quai. Thùy Lâm cứ đứng như vậy nhìn trân trân vào đôi mắt anh.

    “Lên xe đi, chúng ta đi ăn gì đó rồi tới trại trẻ”.

    Ngồi sau lưng Khánh, Thùy Lâm cảm thấy lòng bình yên đến lạ. Đôi bờ vai giống như một điểm tựa vững chắc mà cô muốn dựa vào.

    “Anh luôn mang theo mũ dự phòng à?”

    “Uhm, vì tôi cần nó trong những trường hợp khẩn cấp”.

    “Ví dụ như việc đón tôi hôm nay á?”

    “Vì An hay gọi cho tôi, còn việc hôm nay là đột xuất, nó ít xảy ra lắm”.

    Thùy Lâm im bặt sau câu trả lời đó của Khánh. Cô đã chờ đợi một câu trả lời khác chứ không phải là sự thật tàn nhẫn này. Suốt quãng đường còn lại, cô đã không muốn nói bất cứ điều gì.

    Ngồi một góc trong khuôn viên của làng trẻ, Thùy Lâm đưa mắt nhìn lũ nhóc vui đùa trong lòng thấy thư thái lạ thường. Bất chợt, Khánh đưa ra ly nước mát trước mặt Thùy Lâm:

    “Lâm mệt không? Uống đi…”

    “Cảm ơn anh”

    Thùy Lâm nhỏ nhẹ cầm lấy ly nước, nhấp một ngụm nhỏ và cảm nhận vị mát lạnh tỏa ra nơi cổ họng.

    “Thùy Lâm bao nhiêu tuổi rồi?”

    “Tôi 27. Có chuyện gì vậy”.

    “27 thì lẽ ra Lâm phải gọi tôi bằng anh chứ nhỉ? Sao cứ xưng tôi này, tôi nọ thế”.

    Thùy Lâm gượng cười vì không biết phải nói sao với câu hỏi đó.

    “27 tuổi mà chưa lập gia đình sao?”

    Đây có lẽ là câu hỏi mà Thùy Lâm ghét phải nghe nhất. Nhưng lần này cô còn cảm thấy ghét hơn khi người hỏi là Khánh:

    “Tôi chưa tìm được người mình muốn lấy. Vậy thôi”.

    Thùy Lâm mơ màng nhìn đi nơi khác, cô nói tiếp câu chuyện bằng một giọng điệu thật buồn:

    “Tôi không muốn vội vàng. Trước khi mất bà ngoại tôi có dặn, đời mẹ tôi đã quá vất vả vì chuyện hôn nhân. Tôi phải sống thật hạnh phúc, đó là cách báo đáp tốt nhất mà tôi có thể làm được cho bà và mẹ. Vì thế cho nên tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm”.

    Khánh đọc được trong mắt Lâm một nỗi buồn. Có vẻ như để có một Thùy Lâm hồn nhiên, vui vẻ ngày hôm nay cô đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, thăng trầm. Khánh có cảm giác buồn khi thấy một dáng vẻ ưu tư của Lâm. Anh kéo tay Thùy Lâm đứng dậy:

    “Về thôi nào, chúng ta mà về muộn một chút là cái tên kia sẽ kêu gào thảm thiết vì đói đấy”.

    Thùy Lâm bật cười, cái hình ảnh đó làm Khánh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi:

    “Ông có đi cùng Thùy Lâm của tôi không?” – Giọng Tuấn ở đầu dây bên kia hỏi dồn dập.

    “Thùy Lâm hàng xóm nhà mình thì đang ở cạnh tôi. Cô ấy đi với tôi có chút việc. Còn cái cô Thùy Lâm của ông thì tôi không biết”.

    “Này, không chơi đánh quả lẻ thế nhé. Hai người về ngay đi, quá nhà hàng Mái đỏ nhé, tôi đặt bữa tối ở đó. Từ hôm tôi về tới giờ chưa có bữa nào ra hồn. Nhanh lên nhé, đừng để tôi chờ”.

    Tuấn cúp máy ngay sau đó, mặc định Khánh đã nhận lời. Khánh quay lại giục Lâm:

    Biết ngay tên quỷ sứ đó không chịu nổi việc đói đâu mà. Về nhanh thôi, nó đang đợi mình ở một nhà hàng.

    Thùy Lâm nhanh nhẹn ngồi lên xe. Cô khẽ bám vào eo anh khi xe máy vút đi vì bị mất thăng bằng. Thùy Lâm có vẻ ngượng ngùng. Khánh cảm nhận được điều đó liều trêu trọc cô:

    “Sao, ôm tên Tuấn đẹp trai thì không sao mà vừa chạm vào tôi cô đã co rúm người vào vậy? Hay là vì tôi không đẹp trai bằng hắn?”

    “Ơ, không, không phải vậy đâu, chỉ là…”

    “Tôi đùa thôi mà, làm gì mà cô phải quýnh quáng lên thế. Tôi tự biết mình đẹp trai không kém Tuấn mà”.

    Cả Thùy Lâm và Khánh đều cười vui vẻ sau câu nói hài hước đó của anh. Cái bầu không khí này khiến Thùy Lâm cảm thấy thực sự thoải mái.

    *****

    Khánh dừng xe ở nhà hàng Mái đỏ theo lời Tuấn. Vừa cùng Thùy Lâm bước vào nhà hàng, Khánh đã nhìn thấy Tuấn đi đi, lại lại quanh bàn vẻ bực dọc vì chờ đợi. Thấy 2 người bước vào, Tuấn mừng rỡ kéo vội ghế cho Lâm:

    “Lâm ngồi đi”.

    Khánh nhìn hành động đó tếu táo trêu:

    “Sao lại có một sự trọng gái khinh trai ở đây thế này? Tôi hay Thùy Lâm mới là bạn ông đấy hả? Tại sao lại chỉ coi như có mình cô ấy đến vậy?”.

    “Tôi còn chưa hỏi ông cái tội lôi Thùy Lâm của tôi đi đâu để giờ cô ấy trông phờ phạc thế này đấy. Còn ý kiến nỗi gì, mau ngồi xuống mà ăn đi”.

    Thùy Lâm thích sự hài hước và sôi nổi của Tuấn. Ở bên Tuấn quả thật Thùy Lâm thấy không thể buồn nổi vì anh chàng lúc nào cũng có hàng tá câu nói để sẵn sàng khiến đối phương phì cười. Ba người ngồi ăn, cuộc vui vừa mới bắt đầu thì Khánh có tin nhắn. Anh đọc tin nhắn với gương mặt đăm chiêu và đượm buồn. Một lát sau, Khánh đứng dậy:

    “Hai người cứ ăn đi nhé, tôi phải đi có chút việc. Lát Tuấn đưa Lâm về giúp tôi nhé”.

    Gương mặt Tuấn biến sắc. Có vẻ như Tuấn không vui vì hành động của Khánh:

    “Tới đó à?” – Tuấn vừa gắp thức ăn vào bán Lâm vừa hỏi Khánh. Khánh vội vã trả lời:

    “Uhm, tôi đi đây”.

    Sau câu nói đó, Khánh lao vút ra khỏi nhà hàng rồi biến mất. Thùy Lâm ngẩn ngơ nhìn theo cái dáng tất tả của Khánh. Lần thứ 3 rồi cô rơi vào cảm giác này. Khó chịu thật!

    “Sao thế, thằng bạn tôi hút mất hồn của Lâm rồi à”.

    Thùy Lâm bối rối quay đầu lại vì câu hỏi đó của Tuấn. Cô ngượng ngùng bào chữa:

    “Không, là vì tôi thấy anh ấy thật lạ. Lúc nào cũng vội vã sau một cuộc điện thoại hoặc một dòng tin nhắn nào đó”.

    “Đấy là duyên nợ của đời nó, phải chịu thôi”

    Tuấn nói câu ấy có vẻ như đầy thương cảm pha lẫn sự bực bội.

    “Duyên nợ là sao?”

    Tuấn ngẩng đầu lên, cốc nhẹ vào trán Lâm:

    “Tò mò quá rồi đấy cô bé, ăn đi, không đói à?”

    Thùy Lâm nhận thấy mình đã can thiệp quá sâu vào chuyện đời tư của người khác. Dù sao với cả Khánh và Lâm cô cũng chỉ vừa mới kết bạn thôi mà. Có những ranh giới không nên vội vã vượt qua dù là bạn bè đi chăng nữa.

    [​IMG]

    Thùy Lâm sững sờ khi biết sự thật về mối quan hệ của Khánh và người con gái tên An ấy. (Ảnh minh họa)

    Suốt bữa ăn Thùy Lâm cười đau bụng với những câu chuyện của Tuấn. Cô thực sự thấy thích thú với tính cách này của anh. Nhưng đâu đó cô vẫn cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ về sự bí ẩn của Khánh.

    “Chị An có quan hệ thế nào với anh Khánh vậy?”

    Phải lấy hết can đảm Thùy Lâm mới dám hỏi Tuấn câu đó. Tuấn ngước mắt nhìn cô rồi lại cúi xuống đĩa thức ăn:

    “Không biết, cô đi mà hỏi Khánh ấy”.

    Lâm thấy Tuấn có vẻ khó chịu, cô vội vã xin lỗi:

    “À, chỉ là tôi hơi tò mò thôi mà. Vì anh ta luôn…”

    “Chán thật đấy, ngồi với tôi mà cô lại luôn đặt ra những câu hỏi về Khánh. Sao cô không hỏi luôn cậu ta khi hai người bên nhau đi. Hỏi tôi làm gì?”

    Thùy Lâm im lặng. Cô cảm thấy buồn vì thái độ này của Tuấn. Mặt Lâm tiu nghỉu nhìn đến tội. Thấy vậy, Tuấn vội làm trò. Anh lại véo má của Thùy Lâm như mấy lần trước:

    “Thôi nào, chưa gì đã xị mặt ra. Thế giờ Lâm muốn hỏi gì nào?”

    Thùy Lâm nhoẻn miệng cười khi thấy Tuấn vui vẻ trở lại. Cô ngập ngừng:

    “Có phải chị An là bạn gái của anh Khánh không? Hai người họ yêu nhau à?”

    Tuấn thủng thẳng:

    “Đúng là hai người họ yêu nhau nhưng An không phải là bạn gái của Khánh”.

    “Sao lạ vậy? Thế có nghĩa là gì?”

    Tuấn nhìn sâu vào mắt Thùy Lâm: “An là vợ của Khánh”.

    Thùy Lâm thấy tim mình đập thình thịch. Cái câu nói của Tuấn cứ vang mãi trong đầu cô: “An là vợ của Khánh”.


    Xem thêm chủ đề: yeu anh den quen ca em di, yeu anh, tam su, tam su tinh yeu, tam su tham kin, tam su buon, tam su gia dinh, tam su cuoc song, goc tam su, tam su ban doc, bao tam su, tam su phu nu, truyen, doc truyen, truyen ngan, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, phu nu, bao phu nu, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, eva

    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 3)

Share This Page