Ngọc đứng chết chân giữa cửa nhà khi người phụ nữ ấy tìm tới. Người đó ấn vào tay cô đứa trẻ khóc lả đi vì đói: Bài liên quan: a> a> Dư âm của cuộc tình buồn Sao anh không nói yêu em? - “Nói với anh Tùng, tôi không thể nuôi nó được nữa. Tôi cần phải đi tìm hạnh phúc khác. Anh ấy phải có trách nhiệm với con. Chào chị”. Người phụ nữ đó đi nhanh tới mức Ngọc không kịp phản ứng, đánh ghen hay chí ít là hiểu sự tình đang diễn ra. Đứa trẻ đỏ hỏn trong tay chị là con riêng của chồng cô. Điều đó thật không dễ dàng gì để đối diện. Nhưng nó còn đớn đau hơn gấp bội khi nhìn đứa trẻ là cô biết, nó còn nhiều tháng hơn con trai đầu lòng vừa mới sinh của cô. Điều ấy có nghĩa là anh đã phản bội trước cả khi chị mang bầu. Một sự phản bội quá phũ phàng vì khi ấy, anh chị chỉ mới cưới nhau mà thôi. Anh đi làm xa nhà, đó là một thiệt thòi với Ngọc khi mà cô phải một mình làm mọi việc trong quãng thời gian mang bầu. Với người phụ nữ, điều đó cay cực ghê lắm. Quãng thời gian ấy ai cũng cần có người bên cạnh chăm sóc nhưng Ngọc thì không có may mắn đó. Cô không có người thân ở gần, anh lại đi làm xa nên hầu như cô tự mình gánh vác hết mọi chuyện. Nghĩ cũng tủi thân nhưng rồi cô lại động viên mình rằng: “Chồng cô cũng đâu muốn như vậy, tất cả cũng chỉ vì tương lai của hai vợ chồng, vì đứa con và tổ ấm sau này mà thôi”. Anh đã phản bội trước cả khi chị mang bầu. Một sự phản bội quá phũ phàng vì khi ấy, anh chị chỉ mới cưới nhau mà thôi. (Ảnh minh họa) Vất vả bao nhiêu Ngọc cũng chưa từng một lời oán thán hay kêu than với chồng. Cô gồng mình lên làm mọi việc để chồng yên tâm công tác nơi xa. Thế mà đâu có ngờ, cuối cùng cô lại bị chồng phản bội như thế này. Cô ở nhà thương chồng, nhớ chồng bao nhiêu thì nơi xa anh lại ngã vào vòng tay người phụ nữ khác. Để rồi ngày hôm nay, khi Ngọc vừa mới sinh con được hơn 3 tháng, người đàn bà ấy đã tìm đến để ấn vào tay cô đứa con ngoài giá thú của anh. Chua xót làm sao! Ngọc điện thoại cho chồng về gấp. Và rồi chỉ khi nhìn thấy đứa trẻ, anh đã biết điều gì xảy ra. Anh ôm lấy vợ mong Ngọc tha thứ cho lỗi lầm mà anh phạm phải. Anh nói đi làm xa, ở công trường, anh không tránh khỏi bị cám dỗ. Anh làm chuyện ấy với cô ta 4 lần nhưng rồi sau đó anh tự xỉ vả bản thân mình vì biết đó là điều không thể chấp nhận được và kiên quyết dừng lại. Cô ta đến với anh cũng chỉ có ý định moi được tiền để sống. Có ai ngờ cô ta lại mang bầu. Chính anh là người đã bắt cô ta giữ lại đứa bé vì không muốn cô ta làm điều thất đức đấy. Anh muốn cô ta nuôi con, anh sẽ chu cấp tiền bạc. Nhưng rồi chị ta không chịu, lẳng lặng mang con đến trả cho Ngọc như ngày hôm nay. Ngọc nuốt cay đắng vào lòng mà không biết phải làm sao. Đứa con thơ vừa mới sinh của cô khiến cô không dành lòng nếu ly hôn dù cô đau đớn lắm. Hơn 1 tuần trời qua đi, Ngọc không nói với chồng lời nào. Anh không lên công trường mà ở nhà chờ quyết định của vợ. Hàng ngày, anh cặm cụi pha sữa cho đứa con riêng của mình còn Ngọc ôm lấy đứa con cô dứt ruột đẻ ra và lúc nào cũng khóc. Từ đây cô sẽ coi đó là con mình. Sai lầm của anh không thể trút lên đứa trẻ vô tội này. Cô không đủ tàn nhẫn để làm điều đó. (Ảnh minh họa) Nhiều lúc nhìn chồng vất vả, chật vật với đứa trẻ còn bé tí đó Ngọc cũng thấy chạnh lòng thương. Nhưng cứ ôm đứa trẻ vào lòng, Ngọc lại hình dung ra cảnh chồng mình ôm ấp người đàn bà khác khiến cô không sao chịu nổi. Đứa bé không có tội nhưng nó là hiện thân của sự phản bội. Cô không sao bảo lòng mình làm khác đi được. - “Anh biết em khó lòng mà tha thứ được cho anh vì những sai lầm mà anh gây ra. Anh cũng biết nếu nhìn thấy đứa bé em sẽ càng hận. Anh cũng không thể tự mình chăm sóc cho nó được. Anh sẽ gửi con cho một người họ hàng xa nhờ họ nuôi. Hi vọng rằng em cho anh cơ hội làm lại, bù đắp cho em và con. Anh cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa”. Nghe chồng nói, Ngọc thấy thương anh vô cùng. Thoáng trong suy nghĩ cô cũng cho rằng đó là một biện pháp hợp lí. Nhưng khi anh bế đứa trẻ còn nơn nớt đó trên tay để đưa bé đi một nơi khác, tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ thơ khiến Ngọc không sao cầm lòng nổi. Cô cảm thấy thương và xót xa vô cùng: - “Đừng anh! Hãy để con lại cho em. Em sẽ nuôi con. Dù sao con cũng quá thiệt thòi rồi. Con trẻ không có tội”. Ngọc khóc như mưa, ôm vội đứa bé vào lòng. Dù đứa bé không thể nói nhưng cô cảm giác rằng nó đang thèm khát vòng tay của người mẹ ôm ấp. Cô gục mặt vào con, khóc nức nở. Từ đây cô sẽ coi đó là con mình. Sai lầm của anh không thể trút lên đứa trẻ vô tội này. Cô không đủ tàn nhẫn để làm điều đó. Anh ôm Ngọc vào lòng, nước mắt anh lăn dài trên má: “Cám ơn em!”. Top những chuyện tình được quan tâm “Em đừng ghen nữa, anh là Gay” Không được tái hôn chỉ vì tướng sát chồng Kiếp chung chồng: Có nên ép anh bỏ vợ? Vợ giỏi, chồng đần, có sống nổi không? Căm hận vì bị chồng gài bẫy Xem thêm chủ đề: ngoai tinh, phan boi, tha thu, tinh yeu, doc truyen, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, tam su, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, the gioi phu nu, bao phu nu, eva Nguồn EVA.VN