Người đàn bà của tự do (Phần 2)

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, Mar 13, 2015.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 341)

    Khang ôm siết lấy tôi, bản năng của cậu ta thức giấc nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy thì lý trí lại kéo tôi trở lại. Tự dưng tôi thấy tim mình đau nhói, cái cảm giác thân quen đáng sợ ùa về trong tôi khiến tôi cảm thấy hoảng sợ, tôi đẩy cậu ấy ra… Khang có vẻ bất ngờ, cậu ta nhìn tôi nghi hoặc về hành vi lạ ấy, tôi cảm thấy có lỗi với cậu ta và với chính bản thân mình.

    Bài liên quan:

    Những phát ngôn gây sốc về đàn ông Việt

    Valentine Trắng giới trẻ nô nức đi mua Socola tươi

    Lời chúc ngọt ngào cho nàng ngày Valentine Trắng

    Chuyện tình chàng trai và cô gái mặt bị hủy hoại gây "bão"


    “Chị xin lỗi, chuyện này thật ngớ ngẩn…”

    Khang nhíu mày, có lẽ cậu ta nghĩ tôi đang làm trò chăng?

    “ Em thấy chẳng có gì là ngớ ngẩn ở đây cả, em thích chị và chị…hình như cũng có cảm tình với em? Vậy thì có gì sai? Chúng ta đều là người lớn mà…”

    Tôi không dám nhìn vào mặt cậu ấy, tôi sợ mình sẽ sai tiếp

    “ Là chị sai, không phải là em, nếu như có thể…em hãy quên nó đi, xin lỗi em…”

    Tôi ra cửa thật nhanh, mở cửa và đứng đó, Khang ném cho tôi một cái nhìn đầy tức giận rồi bước ra khỏi cửa. Tôi đóng cửa lại thật nhanh rồi lao vào nhà tắm, xả nước thật mạnh lên người, tôi ngồi bệt xuống sàn mặc kệ cho nước từ vòi sen trút xuống đầu tôi, có lẽ tôi rất cần tỉnh trí. Tôi tự hỏi, không biết khi chồng tôi ngoại tình, anh ta có cảm giác ân hận, đau đớn như tôi đang gánh chịu không? Và tôi tìm được ngay câu trả lời “Không! Vạn lần không!”

    [​IMG] [​IMG][​IMG]

    Tôi tự hỏi, không biết khi chồng tôi ngoại tình, anh ta có cảm giác ân hận, đau đớn như tôi đang gánh chịu không? (Ảnh minh họa)

    Những hồi ức xấu lại như một cuốn phim tua chậm hiện lên trước mắt tôi. Ấy là khi năm tôi hai bảy tuổi,chưa già nhưng cũng không còn trẻ để lập gia đình. Đi qua vài mối tình nông sâu và để lại trong lòng đầy rẫy những vết thương do tình yêu mang lại, thực lòng tôi cũng hồ nghi về cái mà con người ta có thể sống chết vì nhau ấy “Tình yêu”? Ngoài tình thứ nhất đầy ngây thơ và đau đớn thì tất cả những người đã đến và đi qua đời tôi, tôi đều thấy nhạt thếch, chả để lại cái dư vị ngọt ngào nào ngoài sự “đáng tiếc”, sau này dòng đời xô đẩy tôi gặp chồng tôi, hiện tại là chồng cũ rồi thì lấy nhau vì một lý do rất cơ bản “Bác sỹ bảo cưới!”

    Chồng cũ ít tuổi hơn tôi, anh ta tốt bụng và thật thà, giỏi đem bám và đến đúng thời điểm. Với yêu đương, đến nhanh đến chậm không bằng đến đúng lúc, và anh ta đã chọn đúng điểm rơi của tôi “sự cô độc” khi tôi đang gặp vấn đề về tinh thần rất nặng nề.

    Chẳng phải là như chết đuối vớ được cọc nhưng tôi cũng thấy vui khi có anh ta bên cạnh, vì anh ta chịu được tính khí thất thường, khó chiều của tôi. Nhiều khi tôi làm mình làm mẩy nhưng anh ta vẫn cúc cung tận tụy. Tôi thấy cái tình yêu trên đời này sao mà nó tệ hại đến vậy, có thể biến bản thân mình thành một kẻ bi lụy, nhưng tôi cũng vui khi được nuông chiều. Tôi không đặt nặng nề câu chuyện ân ái trước hôn nhân, bởi tình ái và tình yêu nó như liề u thuốc cần phải được kết hợp hài hòa, đều đặn và đầy đủ. Vì nghĩ thế nên tôi bất ngờ có thai sau một lần không phòng bị…và cuộc đời thanh xuân của tôi chấm dứt từ đó.. Đó là một cái giá đắt nhất tôi phải trả cho cuộc đời mình…

    Chị tôi bảo “Muốn biết đàn ông nó có yêu mình không? Cứ có thai trước khi cưới thì khắc biết!”. Tôi vẫn coi thường những lời khuyên răn bởi luôn nghĩ anh ta sẽ không bao giờ dám phản bội tôi. Nhưng chân lý muôn đời là chân lý và tôi đã nhầm khi không tin vào lời khuyên của người khác.

    Anh ta chối bỏ trách nhiệm trong vòng một nốt nhạc với đầy đủ các lý do “Không nuôi được, chưa có ý định…” tai tôi lùng bùng nghĩ đến cảnh con không cha và tiếng đời. Chưa bao giờ tôi sợ sinh con, nhưng lúc này tôi thấy thương cái hình hài trong bụng biết bao lần!

    Tôi nhìn cái khuôn mặt đã từng nói yêu tôi say đắm, muốn đi cùng tôi đến hết cuộc đời này…Một sự ghê tởm trỗi dậy khiến tôi buồn nôn kinh khủng. Tôi nôn ọe thốc tháo không phải vì nghén mà thực sự cái cảm giác gai người khi chứng kiến thói đời đen bạc và cái tình yêu chết dẫm mà anh ta dành cho tôi thật đáng để phỉ nhổ.

    Nhưng tôi phải làm gì đây? Bỏ đi cái hình hài trong bụng ư? Nó có tội tình gì? Nếu như tôi bỏ đi liệu cuộc đời tôi có tốt đẹp hơn? Liệu tôi có thể sống thanh thản suốt phần đời còn lại? Nhưng sẽ ra sao nếu nó không có một người cha? Không có một lễ cưới để hợp thức hóa chuyện nó sinh ra đời? Trẻ con...bản thân chúng vốn là những thiên thần, những món quà của tạo hóa, sao tôi có thể nhẫn tâm với thiên thần? Làm sao tôi có thể làm đau chính bản thân mình? Hàng loạt những tâm tư rối loạn của nhảy múa trong đầu tôi. Chẳng có một phương hướng nào rõ ràng nhưng tôi biết, cái tình yêu nhỏ nhoi nông nhạt, hời hợt mà tôi dành cho anh ta đã hoàn toàn biến mất, một cách sạch trơn không cần phủ định.

    Tôi đưa ra một quyết định và thẳng thắn trao đổi, hệt như ngã giá một món hàng “Anh chỉ cần cưới, việc nuôi con anh không cần phải lo, tôi sẽ tự nuôi nó!” Xong, tôi thấy cái giá cho tình yêu đắng thật, đau đớn và rẻ mạt đến thế! Một con đàn bà tưởng được là nữ hoàng trong vương quốc tình yêu, giờ lại phải ngã giá với một thằng hèn, vô trách nhiệm để hắn cứu vớt danh dự đời mình, chỉ vì mình trót mang thai ngoài ý muốn, mà người làm cho tôi mang thai là ai? Là hắn! Tôi cười như điên dại sau màn ngã giá bỉ nhược ấy. Anh ta thấy thần kinh tôi có vẻ không bình thường nên dùng kế hoãn binh, “Anh sẽ suy nghĩ…” rồi như bốc hơi khỏi mặt đất này vài tuần sau đó, trong khi cái hoài thai trong tôi vẫn ngày một lớn dần, tuy rằng không phải xuất hiện nhờ tình yêu nhưng không hiểu sao tôi thấy yêu nó đến lạ lùng!

    Những ngày hoang mang ấy, tôi và con trai tôi thật khốn khổ, ăn không ăn được, ngủ không dám ngủ, nước mắt chẳng khóc nhưng vẫn cứ rơi ướt gối. Tôi thương nó, thương vô cùng. Nếu như tôi có một tình yêu đích thực như bao người đàn bà khác, có lẽ con trai tôi sẽ ra đời trong niềm hân hoan của hai bên gia đình. Nhưng…cuộc đời đã rất nhiều lần ném tôi vào những đống lửa, éo le, bất hạnh! Tôi đã nhiều lần chết, nhưng lại tái sinh và viết cuộc đời mình theo một cách khác, một là thật vô vị, một là thật hoang dã, dù thế nào thì lần này cuộc đời đã vứt tôi vào một núi lửa. Tôi có thể bị thiêu trụi nếu như không sẵn sàng đương đầu với nó! Việc đầu tiên tôi muốn chống lại số phận khốn nạn đó là làm một đám cưới giả để cho tôi và con trai mình có thể ngẩng cao đầu mà sống giữa cái xã hội chỉ trông chờ có con đàn bà nào chửa hoang là nhảy vào đòi cạo đầu bôi vôi rồi thả bè trôi sông và hả hê như vừa thay Trời hành đạo.!

    Nghĩ thế nên tôi quyết định lên mạng tìm hiểu về dịch vụ cưới giả xem giá cả và độ an toàn đến đâu, vào cái diễn đàn đó mới biết trăm cảnh đời éo le bạc phận và đa phần đều là nạn nhân trước cái thứ cao quý mà loài người hay ca tụng “Tình yêu”.

    Tôi có tiền, có công việc nên không lo lắng gì về chuyện không đủ khả năng để nuôi con. Nhưng tôi là đứa trời chả sợ, đất chả sợ chỉ sợ mất danh dự nhất trên đời, hoặc vì tôi mà những người tôi yêu thương bị dè bỉu thì thà tôi chấp nhận làm một chuyện phi nhân tính để bảo toàn danh dự còn hơn là phải chống chọi với dư luận để làm mẹ đơn thân. Tôi sợ dư luận vì tôi hiểu sức mạnh của thị phi nó ghê tởm và đáng sợ đến mức nào!

    Sau khi đến gặp gỡ ‘chú rể’ và ấn định ngày giờ cùng với một phần ba tiền đặt cọc, tôi mới về nói chuyện với gia đình. Mẹ tôi gào khóc tru tréo và nhất quyết không thỏa hiệp với tôi chuyện đó. Bà lập tức gọi điện cho “bên thông gia” thật sự để tường thuật lại tình hình của đứa con gái không còn trẻ người nhưng vẫn non dạ. Sau cuộc nói chuyện hai tiếng đồng hồ ấy, cuối cùng tôi cũng được kiện kiến chồng tương lai và gia đình nhà chồng… Khỏi phải nói, cuộc đời tôi nó bi đát đến mức nào nữa…

    Bà mẹ chồng nhìn tôi như một thể loại đàn bà già nua, lừa lọc và kiếm chác vào đứa con trai quý tử như ngọc như ngà của bà. Bà hạ lệnh cho tôi ngồi xuống và bắt đầu mở máy phát câu chuyện thời phong kiến cho tôi nghe, kể về gia phả tông chi oanh liệt nhà bà, hoài niệm về tình yêu không tình dục trước hôn nhân của bà với chồng bà, rồi liệt kê đạo hạnh của đời bà là niềm tự hào khi sinh được một thằng con trai “đánh trống bỏ dùi” là chồng tương lai của tôi với một sự viên mãn, tự trào phúng đến kì lạ!

    Tôi ngồi đó, lắng nghe không bỏ sót giai đoạn lịch sử nào mà trong lòng thầm nghĩ “Thói vô trách nhiệm của những đứa con một phần nào đó chính là do cách dạy dỗ của gia đình”. Nhìn tác phong và văn phong của bà, tôi càng có thêm niềm tin về điều ấy! Nhưng tôi hèn lắm, vì tôi đang mang cốt nhục của anh ta trong bụng, nên tôi dù có là nạn nhân thì trong cuộc chiến này, tôi vẫn là thủ phạm đã cướp đi tương lai và tuổi xuân của con trai bà “Con trai bác mất tất cả vì cháu, cả tương lai sáng lạn của nó phía trước thế mà cháu đang tâm làm thế? Cháu có biết suy nghĩ không?”

    Ý thức tôi bật lại “ Nếu cháu nghĩ rằng tình yêu thực sự khốn nạn thế thì cháu đã không phải khốn khổ như thế này!”. Nhưng tình thế éo le buộc tôi phải câm họng chịu những lời sỉ nhục như vũ bão vào bản thân mình, đời tôi chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến thế! Nhưng biết sao giờ? Con trai tôi, thực sự nó cần một tương lai như bao đứa trẻ khác, làm sao tôi có thể tước đi cái quyền được có cha có mẹ của nó, làm sao tôi có thể??? Tôi sợ dư luận, và sợ con tôi phải đương đầu với những định kiến khủng khiếp ấy, vì thế mà tôi cắn chặt môi mình đến bật máu, nín lặng trước những lời như dao cứa vào lòng để cho con tôi có cha, dù cha nó chỉ là một thằng hèn!

    Những tưởng cứ chịu đau đớn thật nhiều, khốn khổ thật nhiều, giày xéo thật nhiều thì mọi chuyện sẽ ổn… nhưng mọi chuyện thực sự chẳng hề ổn chút nào khi tôi chứng kiến anh ta – chồng cũ của tôi lên giường với ả đàn bà khác, ngay trước mặt tôi sau ngày cưới….

    Khi ấy tôi mang bầu tháng thứ năm, sau cái đám cưới khốn khổ giả tạo về thứ hạnh phúc đến trăm năm ấy. Khi cưới, tôi chẳng dám mời ai vì trong lòng cảm thấy cuộc hôn nhân này nó vốn là một đám tang cho tuổi thanh xuân của mình. Và tôi không muốn những người yêu quý tôi đến để giày xéo tôi một cách vô tình, vì vậy lượng khách mời rất hạn chế, tôi hài lòng với một đám cưới đầy phỉ nhổ như vậy!

    [​IMG] [​IMG][​IMG]

    Chồng tôi, luôn là một người đàn ông quan tâm đến cảm xúc của vợ một cách đúng nghĩa, anh ta đã dạy tôi biết tận cùng của nỗi đau là gì? (Ảnh minh họa)

    Khi nhìn lên cái phông chữ có tên tôi và tên anh ta, kèm theo câu “Trăm năm hạnh phúc”, bất giác tôi bật cười, mấy tay chụp ảnh tranh thủ ghi lại khoảnh khắc viên mãn của cô dâu đầy thích thú, chỉ riêng tôi và tâm trí tôi biết tôi cười vì điều gì? Cuộc đời thật là một vở kịch đủ bi – hài, và tôi cô dâu ngày hôm nay phải sắm vai viên mãn sao cho thật đạt, nghĩ vậy nên miệng tôi cứ như hoa dù trong lòng tôi cái cảm giác đau đớn, khinh bỉ, nhức nhối cứ hỗn loạn và không chịu thuyên giảm.

    Sau ngày cưới, tôi lao vào làm dâu đảm vợ hiền với cái bụng bầu lùm lùm để làm đẹp lòng gia quyến và thiên hạ họ nhìn vào. Bà mẹ chồng tuyệt vời cứ nhìn tôi như một bệnh dịch ra lườm vào nguýt, chỉ chờ tôi làm sai điều gì là ném cho tôi một rổ tam tòng tứ đức vào mặt “Con phải nhớ điều này, con già hơn chồng, xấu hơn chồng, sau này lại sinh con nữa thì càng them xấu xí. Thế nên phải biết mà chăm sóc chồng con, không đến lúc có xảy ra chuyện gì thì mẹ không chịu trách nhiệm đâu đấy, mẹ luôn không hài lòng về con, con phải như con dâu nhà….” Những điệp khúc não nề cứ bật hàng ngày khiến tôi như muốn bốc hỏa,nhưng lại như bao lần, tôi nín nhịn cho qua chuyện. Cuộc đời này muốn xô tôi đến đâu nữa tôi cũng chịu, chỉ cần con tôi có cha…

    Nghĩ đến vậy rồi, cùng đường đến thế rồi nhưng số phận vẫn dành tặng tôi thêm những cái hố sâu nữa để tôi sảy chân xuống nữa, đau thêm nữa. Có lẽ ông trời thương tôi, muốn cho ả đàn bà già chưa đến ba mươi khi ấy đau đớn thật nhiều, thất vọng thật nhiều, hóa đá thật nhiều để hiểu rõ đâu mới là đời và phải sống thế nào sau khi bị bão táp dồn dập đến thế? Nếu ông trời quả thật chiếu cố tôi như thế thì tôi cảm ơn ông lắm, chỉ có điều ông thử thách tôi hơi quá tay thì phải….

    Tận cùng của những nỗi đau đớn là gì?Tôi không muốn khám phá nó nhưng vẫn luôn hồ nghi về nó...Và chồng tôi, luôn là một người đàn ông quan tâm đến cảm xúc của vợ một cách đúng nghĩa, anh ta đã dạy tôi biết tận cùng của nỗi đau là gì?

    (Còn nữa)

    Mời các bạn theo dõi phần 3 của truyện ngắn Người đàn bà của tự do trên Tình yêu giới tính vào ngày 15/3.


    Xem thêm chủ đề: tam su, tam su tinh yeu, tam su tham kin, tam su buon, tam su gia dinh, tam su cuoc song, goc tam su, tam su ban doc, bao tam su, tam su phu nu, truyen, doc truyen, truyen ngan, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, phu nu, bao phu nu, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, eva

    [​IMG]
    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - Người đàn bà của tự do (Phần 2)

Share This Page