Rẽ phải là tình yêu, rẽ trái là thiên đường

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, Jul 9, 2014.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 211)

    “An Thành, em làm vợ anh nhé?”

    Bài liên quan:

    Lý Giám Tiền: Tình yêu vượt lên định kiến

    Phụ nữ lấy chồng như chơi canh bạc

    Bí mật của cuộc tình cay đắng

    Em sẽ thôi lừa tình


    An Thành đang đà uống liền một hơi cà phê, nào ngờ cốc cà phê vẫn còn nóng hổi, khiến lưỡi anh bỏng rát, anh nhăn mặt vì đau đớn. Vy Lan hé nở một nụ cười, đôi môi đẹp tựa trăng non, giọng đầy chế giễu: “An Thành, cưới em chắc sẽ không đáng sợ đến thế phải không?”

    An Thành cũng cười, anh liền rút điện thoại ra và nói: “ Em nói lại đi, tôi sẽ ghi lại làm nhạc chuông”.

    Vy Lan đương nhiên trong lòng biết rõ, An Thành yêu cô thật lòng, yêu đến mức cuồng si và luôn bị cô sai khiến. Những lúc cô khóc, cô buồn, đôi vai của An Thành luôn là điểm tựa vững chắc và bình yên nhất. Bị thương, bị lạnh, vướng mắc một chút khó khăn là cô tìm đến An Thành. Điện thoại của anh luôn chờ sẵn cuộc gọi của cô. Anh luôn xuất hiện đúng lúc và túi anh luôn chuẩn bị sẵn khăn tay để lau khô những giọt nước mắt của cô.

    Phỉ Thúy ngồi bên cạnh mà chẳng thể ngồi yên, liền nói: “Vy Lan, nếu cậu không yêu An Thành thì hãy buông tha cho anh ấy. Cả tuổi thành xuân của người ta đã vì cậu mà hy sinh uổng phí”. Đôi mắt của Vy Lan long lanh ngấn lệ, cô thì thầm nói: “Người uổng phí thanh xuân là mình”.

    Phỉ Thúy bực tức, không kiềm chế nổi sự tức giận mà dí tay lên đầu Vy Lan: “Xem như cậu là bông hoa mùa xuân, nhưng liệu bông hoa đó có vượt qua được quy luật thời gian? Phương Vũ cho cậu được cái gì mà cậu điên dại vì anh ta. An Thành trẻ hơn Trần Phương Vũ, và còn có cả tương lai sự nghiệp phía trước. An Thành quan tâm cậu từ những điều nhỏ nhặt nhất. Phương Vũ đến sinh nhật của cậu, hắn còn không nhớ. An Thành ngày nào cũng mua quà tặng cậu, mời cậu ăn cơm. So với Phương Vũ, An Thành yêu cậu gấp hàng trăm, hàng nghìn lần, hàng vạn lần”.

    Tình yêu làm sao so sánh được, nếu có đạo lý thì đâu còn là tình yêu. Thực ra câu nói này là của An Thành.

    [​IMG]

    Anh ta không yêu cô, tất cả đều vô nghĩa, thậm chí, đến hơi thở của cô còn là điều thừa thãi. (Ảnh minh họa)

    Vy Lan vẫn còn nhớ như in lần đó, tay nắm chặt khung cửa sổ, cô khóc nghẹn ngào, mái tóc rối bời mà thét lớn: “Phương Vũ, anh dám đi, tôi sẽ nhảy lầu. Tôi biến thành ma cũng không tha cho anh”. Phương Vũ chẳng hề quay đầu lại, chỉ có tiếng cửa đóng rầm. Còn lại cô run rẩy quỳ gối trước khung cửa sổ, dường như cô không còn chút sức lực nào để khóc nữa. Tình yêu dường như đã không còn chỗ cho lòng tự tôn. Trước mặt Phương Vũ, cô luôn thất bại, nhiều khi cô còn cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.

    Phương Vũ đã từng nói: “Khoảng cách xa nhất trên thế gian này không phải là chân trời góc biển, mà đó là khi em ở bên anh, nhưng anh không hề hay biết tình yêu em dành cho anh”. Còn với Vy Lan, giờ đây cô mới biết, khoảng cách xa nhất trên thế gian này là cho dù cô rất rất yêu anh ta, nhưng anh ta không hề động lòng.

    Anh ta không yêu cô, tất cả đều vô nghĩa, thậm chí, đến hơi thở của cô còn là điều thừa thãi. Anh ta không yêu cô, mãi mãi cô không thể liên lạc với anh ta. Cô cũng chẳng thể tìm thấy hình bóng của anh ta ở bất cứ đâu. Anh ta mãi chỉ nhìn mà không thấy giọt nước mắt của cô.

    Trong nỗi tuyệt vọng, khi quay đầu lại, nếu có một chút ấm áp, cô sẽ lại mù quáng theo đuổi, giống như con người trước khi chết đuối vẫn cố bám vào cành cây mục ruỗng.

    Mùa xuân tháng 3, An Thành mời cô đi ăn cơm và nói: “Vy Lan, tôi phải kết hôn rồi, từ nay, em tự chăm sóc bản thân nhé”. Cô bất giác hẫng hụt nhưng ngay lập tức vẫn kịp nở một nụ cười chúc mừng: “Cung hỷ”. Sau đó, Vy Lan nhiệt tình hỏi thăm bạn gái của anh ra sao, tư vấn nên đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu và vui vẻ kế về những đám cưới hạnh phúc của các bạn cùng lớp.

    An Thành lái xe đưa cô về, trước nhà không có một ánh đèn, đèn xe cũng tắt, một buổi đêm không ánh sao, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Rồi đột nhiên, An Thành nắm chặt tay cô và nói: “Vy Lan, chỉ cần một em nói một câu, anh sẽ chia tay với cô ấy”.

    Đôi mắt của cô dần dần thích ứng với bóng đêm, và dần dần nhìn rõ ánh mắt sáng rực của anh. Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi đôi bàn tay anh, và từ giây phút ấy đôi mắt của anh mỗi lúc càng trở nên u sầu.

    Tàn nhẫn như vậy nhưng rốt cuộc cô cũng không thể nhẫn nhịn được. Hai dòng nước mắt của cô rơi xuống đôi bàn tay anh. Và cũng vì hai hàng nước mắt này, anh đã hủy hôn. Bạn gái anh đã tìm đến nhà cô và dành cho cô một bạt tai. Lúc đó, đầu cô ong ong và đâu đâu cũng nghe tiếng gào thét.

    Hóa ra thiên đường và địa ngục của mỗi con người chỉ cách nhau một gang tấc mà thôi. Và dường như cô đã tìm thấy chính mình trong hình ảnh cô gái đó.

    *****

    Đám cưới của Phương Vũ vẫn diễn ra như dự kiến, và cô quyết định tới tham dự hôn lễ một mình. Mặt Phương Vũ đã biến sắc khi nhìn thấy cô, lẽ nào anh ta lo sợ cô sẽ phá huỷ tất cả trước đám đông quan khách? Cô đột nhiên mỉm cười, đưa thiệp hồng chúc mừng anh rồi quay lưng ra đi.

    Chiếc xe dừng lại ở ngã tư thứ nhất chờ đèn đỏ, dường như đất trời đều ngừng quay, cả thế giới ngoài cảnh cửa xe đều đứng im, cô một mình cười nhẹ, rồi gục vào cánh cửa xe, khiến bác lái xe thảng thốt, lắc đầu.

    Thuê 40 tập phim Hàn quốc, để xem chuyện tình yêu của người đời, những cuộc tình khiến người ta sống dở chết dở. Dưới sàn nhà rối tung là những đĩa phim, ở đây một đĩa, chỗ khác lại một đĩa DVD khác, chứa chan những giọt nước mắt người xem. Ngoài kia, tiếng chuông cửa reo liên hồi, cô vẫn ngồi thu lu một mình trong góc, xem phim. Nữ diễn viễn chính trong phim đang khóc không thành tiếng: “Không có anh, em làm sao sống nổi? Tình yêu như một thứ đồ chơi không bắt buộc phải có, một số người cả đời không tìm thấy tình yêu, còn rất nhiều người khác lại chấp nhận từ bỏ tình yêu, và vẫn bình lặng sống qua một đời người. Nhưng nơi yếu đuối nhất trong trái tim những người đó dường như cũng bị mất đi, bị mất đi mãi mãi, và cả cuộc đời không thể tìm lại được”.

    Cuối cùng, cô cũng đứng dậy để mở cửa, là An Thành. Với thời tiết 23 độ của mùa xuân mà áo anh lại ướt đầm mồ hôi. Nhìn thấy cô, đôi mắt anh nóng bừng tức giận: “Em làm gì vậy? tại sao lại tắt điện thoại? tại sao không mở cửa? Anh suýt nữa thì đập vỡ cửa để vào nhà, em có biết không?

    Yêu một người thật lòng mới có thể có những hành động điên cuồng đến vậy. Cô oà lên khóc, giống như đứa trẻ nhìn thấy mẹ trở về. Bao nhiêu tủi hổ được giải toả, bởi biết rằng anh luôn sẵn lòng che chở. Nhưng càng che chở thì càng không trân trọng.

    Uống rượu rồi Vy Lan nửa đùa nửa thật, nói: “An Thành, tối nay anh ở lại đây nhé?” An Thành liền quay mặt đi, không dám nhìn cô. Vy Lan cười lớn, rồi ghé sát vào tai An Thành và nói: "An Thành, có cần anh nói không?" An Thành khó khăn đẩy Vy Lan sang một bên: “Vy Lan, em uống nhiều quá rồi”.

    Đôi mắt cô sáng như vì sao, khuơ tay trước đôi mắt yếu mềm của anh và nói: “An Thành, anh là một thằng đàn ông tốt, đáng ghét nhưng vẫn khiến người ta thích”. Rõ ràng biết rằng anh chỉ muốn nghe ba từ đó mà thôi, nhưng đó là điều cô không thể nói. Tàn nhẫn và ích kỷ ư? Câu nói vừa rồi của cô càng khiến anh đau khổ.

    [​IMG]

    Có lẽ nào những kẻ thắng chưa hẳn đã giành được hạnh phúc. Rẽ trái là thiên đường, nhưng tình yêu thì rẽ phải... (Ảnh minh họa)

    Buổi sáng tỉnh dậy, An Thành nhẹ nhàng ngồi bên cô và nói: “Vy Lan, anh yêu em”. Cô nhanh chóng mở phần thu âm của điện thoại và đùa rằng: “Anh nói lại đi, em phải ghi lai làm nhạc chuông”.

    An Thành vô cùng tức giận và bỏ đi.

    Mấy ngày liền anh không liên lạc với cô. Cô gọi điện, anh vẫn nghe máy, nghe những câu chuyện tầm phào của cô và ậm ừ cho qua chuyện. Và cứ thế ba bốn ngày sau vẫn là thái độ dửng dưng ấy.

    Phỉ Thuý mỉa mai: “Cuối cùng cũng có báo ứng”, Vy Lan cười nhẹ. Ngoài cửa sổ là một cây quảng ngọc lan lớn và đang nở một bông hoa trắng tinh khiết, đẹp tựa như một bông sen. Ở thành phố này đã lâu lắm rồi không nhìn thấy một cành sen trắng. Thực ra nhìn rõ trong cốc thuỷ tinh lại là một bông hồng đã nở rộ, dù đã nở nhưng cũng toả mùi hương thơm nhất.

    Một thời gian rất lâu sau đó, người ta lại nhìn thấy một cặp đôi Vy Lan và An Thành khá hạnh phúc. Một đêm mưa mùa thu, mưa không ngớt, từ quán rượu bước ra, An Thành bật nhạc của Matsuri, những âm thanh lả lướt, mở ra một khung cảnh quyến rũ giữa trời mưa, Vy Lan bất ngờ nói: “An Thành, giá như anh không yêu em đến vậy, chúng ta đã còn cơ hội”.

    Anh lặng đi một lúc rồi trả lời: “ Anh biết”.

    Tình yêu giống như chiếc cân tiểu ly, nếu như khởi đầu 2 bên không giống nhau thì ngay lập tức sẽ mất cân bằng. Nếu như càng nặng càng rơi, rơi đến điểm tận cùng. Phải chăng cô đã quá ích kỷ hay cô muốn lôi anh xuống điểm tận cùng như cô, nhưng anh cũng chịu đựng điều đó vô cùng thản nhiên.

    Khó có thể so sánh liệu cô yêu Phương Vũ hơn hay An Thành yêu cô sâu đậm hơn. Có lẽ nào những kẻ thắng chưa hẳn đã giành được hạnh phúc. Rẽ trái là thiên đường, nhưng tình yêu thì rẽ phải...


    Xem thêm chủ đề: tam su, tam su tinh yeu, tam su tham kin, tam su buon, tam su gia dinh, tam su cuoc song, goc tam su, tam su ban doc, bao tam su, tam su phu nu, truyen, doc truyen, truyen ngan, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, phu nu, bao phu nu, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, eva

    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - Rẽ phải là tình yêu, rẽ trái là thiên đường

Share This Page