Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 6)

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, May 21, 2014.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 260)

    Thùy Lâm bước vội lên phòng, cô đóng cánh cửa lại và bật khóc. Cô đã cố gắng rất nhiều để không khóc trước mặt Khánh. Cô chẳng có tư cách gì để rơi những giọt nước mắt đó cả. Có lẽ Thùy Lâm đã nhầm, đó chỉ là cảm giác của riêng cô, chỉ là thứ tình đơn phương trong tim một người con gái khờ khạo như Lâm mà thôi.

    Bài liên quan:

    a>

    Chỉ cần anh yêu em thôi

    Anh mãi trong tim này, xin hãy tin em

    a>



    Khánh bước qua phòng Thùy Lâm. Anh đứng lại và muốn đưa tay lên gõ cánh cửa ấy nhưng Khánh không làm được. Anh chở về phòng. Tuấn đã đi đâu đó giữa đêm, cửa không hề khóa. Khánh định gọi cho Tuấn nhưng rồi lại thôi vì anh biết đôi khi Tuấn có những tâm sự không hề muốn chia sẻ. Khi nào muốn nói, Tuấn tự khắc sẽ tìm anh. Khánh đoán Tuấn lại đang lên một bar nào đó, uống rượu mạnh và lắc lư. Thú vui đó thường khiến cho Tuấn cân bằng lại cuộc sống của mình nhanh hơn.

    Khánh bật chiếc máy hát, giai điệu nhẹ nhàng du dương vang lên. Nằm bên kia căn phòng, Thùy Lâm thấy tim mình rỉ máu. Cô chỉ cách Khánh một vách ngăn mà sao thấy xa xôi không thể nào chạm đến. Thùy Lâm thiếp vào giấc ngủ, đôi môi cô còn thấy nguyên vị mặn đắng...

    Đồng hồ báo 7h30 sáng. Thùy Lâm cảm thấy nóng ruột vì bằng tầm này mọi hôm Tuấn đã léo nhéo bên ngoài cửa nhưng hôm nay không thấy đâu. Dù không muốn phải đối diện với Khánh lúc này nhưng cô thực sự thấy lo cho Tuấn. Thùy Lâm bước tới gần phòng của Khánh, lấy hết can đảm, cô gõ cửa phòng. Tiếng Khánh trong phòng hấp tấp: “Ông đợi tôi một tí, tôi ra đây”.

    Có lẽ Khánh đã lầm tưởng người gọi là Tuấn. Thùy Lâm định quay về vì có vẻ như tối qua Tuấn không ở nhà. Nhưng Thùy Lâm còn chưa kịp quay đi thì Khánh đã mở cửa. Quần áo lôi thôi, điệu bộ mệt mỏi của Khánh khiến Thùy Lâm cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng rồi cô vội vã quay mặt đi khi phát hiện trên giường của Khánh, An đang nằm đó. An ngủ và trên người vẫn mặc nguyên chiếc áo sơ mi màu xanh lam của Khánh.

    - “Xin lỗi, em chỉ định tìm anh Tuấn nhưng có lẽ anh ấy không có nhà. Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Chào anh!”.

    Ngay lập tức Khánh hiểu những gì Thùy Lâm đang nghĩ. Anh muốn chạy theo để nói một lời giải thích nhưng rồi anh lại tự hỏi chính: “Làm vậy có ích gì?”. Nhìn theo Thùy Lâm. Khánh nói thầm: “Có lẽ như thế tốt hơn cho em nhiều Thùy Lâm ạ”.

    [​IMG]

    Nhìn theo Thùy Lâm. Khánh nói thầm: “Có lẽ như thế tốt hơn cho em nhiều Thùy Lâm ạ”. (Ảnh minh họa)

    Đêm qua, An đã đến tìm Khánh trong trạng thái say mèm. Hơn 2 năm ly hôn là ngần ấy thời gian An mất thăng bằng và chưa tìm lại được niềm vui. Mỗi lần như vậy An đều tìm đến Khánh và anh thì không bao giờ có thể bỏ mặc An trong hoàn cảnh đó.

    Thùy Lâm vừa chạy xuống nhà đôi mắt vừa nhòe đi vì nước. Cô đâm sầm vào người Tuấn:

    - “Ô con mèo này đi đâu mà vội thế, đâm cả vào anh thế này”.

    Tuấn lay bờ vai của Thùy Lâm, khi đó cô ngước mắt lên nhìn và Tuấn khựng lại:

    - "Thùy Lâm, em sao thế? Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Tại sao em khóc? Nói anh nghe xem nào?”.

    Ruột gan Tuấn nóng như lửa đốt khi nhìn thấy gương mặt thẫn thờ của Thùy Lâm và đôi mắt chỉ cần chớp hàng mi là những dòng lệ sẽ lăn dài. Tuấn sốt sắng đến mức làm Thùy Lâm không còn kiểm soát được nữa mà bật khóc.

    - “Anh đưa em đến một nơi nào đó cho hết buồn được không?”

    Tuấn không nói gì, anh ôm chặt lấy Thùy Lâm, để cô dựa đầu vào vai mình. Tuấn vỗ về Thùy Lâm như đang nói với một người mà anh yêu thương:

    - “Nín đi em. Đừng sợ gì cả, có anh đây rồi. Anh sẽ đưa em tới một nơi..”

    Tuấn đưa tay lau những giọt nước mắt lăn trên má của Thùy Lâm. Tuấn kéo tay Thùy Lâm ra ngoài khu chung cư, bắt một chiếc taxi và đưa cô tới một điểm mà anh thường tới.

    Đó là một đất trống ven sông Hồng. Ngồi trên thảm cỏ, ngắm nhìn đất trời và khoảng không gian rộng lớn thường làm cho người ta nhẹ lòng hơn. Suốt quãng đường đi Thùy Lâm không nói một lời, Tuấn nhìn Thùy Lâm mà trong lòng ái ngại nhưng cũng không dám hỏi cô điều gì. Tuấn chỉ thấy đôi mắt Thùy Lâm buồn rười rượi. Ngay cả lúc này, khi cô ngồi đây, chỉ có hai người với nhau Thùy Lâm vẫn im lặng. Một lát, cô dựa vào bờ vai Tuấn:

    - “Cảm giác này thật dễ chịu, ở bên anh lúc nào em cũng vui”.

    - “Uhm, anh biết sức hấp dẫn của mình mà. Nhưng... đã có chuyện gì xảy ra với em vậy? Nói anh nghe được không?”

    - “Hôm qua anh đi đâu vậy, anh không về nhà ư?”

    Tuấn ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn Thùy Lâm:

    - “Em để ý đến anh ư? Có lẽ em nhớ anh quá à? Trời ơi, sau này mà lấy nhau rồi khéo em không dám xa anh nửa bước ấy nhỉ?”.

    Tuấn cố pha trò để cho cuộc nói chuyện không căng thẳng:

    - “Đúng là em quan tâm đến anh, anh tốt với em như vậy cơ mà. Và vì quan tâm nên sáng nay em đã sang phòng để tìm anh nên em đã thấy...”

    - “Gì?”

    - “Chị An và anh Khánh...”

    Gương mặt Tuấn bỗng chốc tắt lịm nụ cười. Tuấn quay mặt đi một chỗ khác:

    - “Thì sao? Họ từng là vợ chồng, điều đó có gì lạ đâu” – Tuấn nói bằng thái độ không mấy dễ chịu. Trong khi đó, đôi mắt của Thùy Lâm lại bắt đầu đỏ hoe:

    - “Anh à, có phải họ vẫn còn yêu nhau, có phải chị An không thể nào rời xa anh Khánh và anh ấy cũng vậy không?”.

    Tuấn đứng dậy đút hai tay vào túi quần, anh hít thở thật sâu rồi cúi xuống nhìn Thùy Lâm:

    - “Em nghe này, em đang tàn nhẫn với anh đấy. Từ hôm anh ngỏ lời, em đã bao giờ thử suy nghĩ về lời đề nghị đó chưa? Nếu em chưa thể cho anh một câu trả lời thì xin em cũng đừng ngồi bên anh và hỏi anh liên tiếp về Khánh. Em đâu cần phải làm thế để nói cho anh biết rằng em yêu Khánh đâu.”

    [​IMG]

    Ở bên Tuấn cô không phải ngượng ngùng và e dè. (Ảnh minh họa)

    Thùy Lâm không chối lời khẳng định của Tuấn, cô vẫn nhìn xa xăm:

    - “Em xin lỗi, em không có ý đấy. Mà có phải... em ngốc lắm đúng không? Anh Khánh cũng nói với em rằng anh rất tốt, ở bên anh em sẽ luôn được vui vẻ. Em cũng cảm nhận thấy điều đó là đúng. Nhưng sao... sao lòng em lúc nào cũng tràn ngập bóng hình của anh ấy là sao? Tại sao em lại như vậy để làm đau chính mình. Có phải em ngốc lắm không?”.

    Tuấn bỗng chốc trở nên nóng mặt, anh lớn tiếng:

    - “Đúng, em ngốc lắm. Bỏ qua một người đàn ông tốt và thật lòng với em như anh là em đã ngốc lắm rồi. Yêu một gã nặng tình như Khánh em còn ngốc hơn vì như thế em sẽ khổ rất nhiều. Nhưng nếu chỉ vì nghe lời Khánh mà em ở bên anh thì dẹp đi, anh sẽ giận đấy”.

    Thùy Lâm bắt đầu bật khóc khi Tuấn to tiếng như vậy. Nhìn cảnh tượng đó Tuấn lại cuống lên, ngồi thụp xuống và ôm lấy cô vào lòng:

    - “Thôi nào, thôi nào, anh xin lỗi vì đã to tiếng với em. Đừng khóc nữa cô bé. Rồi em sẽ học được cách vượt qua thôi”.

    Thùy Lâm vòng tay qua người Tuấn, cô bám víu vào anh để khóc...

    ***

    Tuấn và Thùy Lâm đi dạo quanh bờ sông đó. Cơn gió hiu hiu làm cho Thùy Lâm dần nguôi ngoai đi. Tuấn nhìn Thùy Lâm trêu chọc:

    - “Em hợp với dáng điệu lóng ngóng và hậu đậu hay cười hơn là một cô gái thất tình như thế này đấy”.

    Thùy Lâm tinh nghịch véo vào tay Tuấn:

    - “Anh chỉ giỏi chọc ghẹo em thôi”.

    Tức thì Tuấn đổi giọng:

    - “Sao em không nói về tình cảm của mình cho Khánh biết?”.

    - “Để làm gì hả anh? Anh ấy sẽ từ chối và em sẽ thành một con bé bị thất tình?”. – Thùy Lâm cười lớn để che giấu đi cảm xúc thật trong mình.

    - “Uhm, vậy thì tùy em nhưng nhớ là em vẫn nợ anh một câu trả lời. Vì thế khi nào quá rảnh rỗi, em hãy thử nghĩ về nó một chút nhé”.

    Thùy Lâm chủ động cầm lấy tay Tuấn, cô nhìn vào mắt anh:

    “- Cảm ơn anh”

    - “Này, đừng thấy anh đẹp trai quá mà lợi dụng nhé. Nhưng thôi nể tình em hôm nay bỏ việc theo anh nên anh sẽ... cho em cầm tay anh cả ngày’.

    Tuấn là thế, Tuấn luôn biết cách làm cho bầu không khí giữa hai người thoải mái. Ở bên Tuấn cô không phải ngượng ngùng và e dè. Nhìn Tuấn, Thùy Lâm tự nói với chính mình: “Dù sự lựa chọn của em là như thế nào, xin anh hãy mãi cười như bây giờ nhé”.

    *****

    Tuấn và Thùy Lâm vui vẻ trở về, vừa tới cửa, cả hai bắt gặp Khánh đang chờ:

    - “Hai người đi đâu vậy? Vào ăn cơm đi, tôi nấu rồi”

    Cả Tuấn và Thùy Lâm đều ngạc nhiên trước sự nhiệt tình đó của Khánh. Hai người không nói gì, lẳng lặng theo vào phòng.

    - “Ông nhận được điện thoại của mẹ tôi chưa?” – Khánh nhìn Tuấn hỏi.

    - “Rồi” – Tuấn gắp thức ăn vào bát cho Thùy Lâm, mặt thậm chí còn không ngẩng lên nhìn Khánh.

    - “Ông có đến không?”

    - “Tất nhiên là có rồi. Chẳng phải ông nấu cả một bữa thịnh soạn như thế này để thuyết phục tôi đi nói đỡ cho ông sao? Mẹ ông cũng tài thật, đến bố mẹ tôi còn chưa biết tôi về nước thế mà bà đã biết rồi. An có sao không?”

    - “An buồn và uống rượu cả đêm qua, sáng nay tỉnh về rồi”.

    - “Thế ông có kế hoạch gì chưa?”

    - “Rồi, chỉ cần ông tới thôi”

    Thùy Lâm cặm cụi ăn, cô cố làm như không nghe thấy câu chuyện của Khánh và Tuấn. Thùy Lâm thấy khó chịu khi là người thừa trong bữa tối đó. Có lẽ cô không nên xuất hiện ở đó thì hơn. Thùy Lâm đứng dậy:

    - “Xin lỗi, em hơi mệt, em muốn về phòng nghỉ ngơi một chút. Hai anh cứ tự nhiên nhé”.

    Nói rồi Thùy Lâm đứng dậy ra về. Khánh đứng lên, níu tay Thùy Lâm lại:

    - “Em nói chuyện với anh một chút. Anh có việc cần!”

    Tuấn ngừng ăn ngẩng lên nhìn hành động đó. Ngượng ngùng, Thùy Lâm giật tay lại. Tuấn thấy vậy vờ tập trung vào ăn. Khánh nắm lấy tay Thùy Lâm lần nữa:

    - “Xuống ghế đá dưới sân ngồi một chút nhé”.

    Thùy Lâm buông tay Khánh ra, cô bước đi trước.

    - “Anh có chuyện muốn nhờ em giúp”.

    - “Vâng, anh nói đi”

    - “Mẹ anh đã gặp An để trách cứ cô ấy vì cho rằng tại cô ấy mà anh chưa chịu yêu ai. Mẹ anh đã sỉ vả cô ấy rất nhiều. Vì vậy mà anh muốn nhờ em đóng vai... bạn gái anh đến ra mắt mẹ. Như thế mẹ anh sẽ để cho cả anh và An được yên”.

    - “Anh muốn em làm bia đỡ đạn cho hai người à?”

    - “Không phải vậy, anh thực sự cần em giúp đỡ. Mẹ anh là người quá đáng, nếu anh còn chưa yêu ai thì mẹ anh sẽ còn hành hạ An vì cho rằng tội lỗi ở cô ấy. Nhưng nếu em không muốn, anh sẽ không bắt ép”.

    Thùy Lâm đứng dậy nói thật nhanh:

    - “Không, em đồng ý chứ. Cũng chỉ là đến gặp mẹ anh trong vài giờ, ăn một bữa cơm và trả lời một số câu hỏi không đúng với thực tế thôi mà. Em sẽ giúp, hàng xóm giúp đỡ nhau cũng là điều nên làm. Em lên phòng được rồi chứ”.

    Khánh ngẩn người nhìn Thùy Lâm bước đi: “Cảm ơn em, Thùy Lâm”.

    [​IMG]

    Tuấn nhìn thấy Khánh dẫn theo Thùy Lâm. Hôm nay Thùy Lâm đẹp vô cùng. Cái cảnh tượng hai người nắm tay nhau đi vào khiến Tuấn tức tối cực độ. (Ảnh minh họa)

    *****

    Tuấn đến nhà Khánh sớm. Tuấn hồi hộp chờ đợi xem lần này Khánh sẽ làm gì để mẹ Khánh không còn làm khổ An nữa.

    - “Khánh nói đang đi đón bạn gái nó đến đây? Cháu chơi với nó, có đúng vậy không?”

    Tuấn sững sờ khi nghe những lời mẹ Khánh nói. Cái chuyện mà tối qua Khánh muốn nhờ vả Thùy Lâm lẽ nào là chuyện này. “Chết tiệt”, Tuấn lẩm bẩm trong miệng, rút điện thoại ra và bấm số gọi cho Khánh. Tuấn sợ Khánh sẽ làm cái việc đó và khiến Lâm bị tổn thương. Nhưng Khánh đã bước vào ngay sau đó:

    - “Tôi đây rồi, gọi gì vậy?”.

    Tuấn nhìn thấy Khánh dẫn theo Thùy Lâm. Hôm nay Thùy Lâm đẹp vô cùng. Cái cảnh tượng hai người nắm tay nhau đi vào khiến Tuấn tức tối cực độ. Tuấn lôi Khánh ra một chỗ:

    - “Ông làm cái trò khỉ gì vậy? Ông định mang Thùy Lâm ra để cứu nguy cho ông đấy à? Tồi vừa thôi”.

    Khánh bình tĩnh hẩy tay Tuấn ra, nhìn Tuấn và nói:

    - “Tôi dẫn bạn gái đến thôi mà, làm gì mà ông khó chịu vậy”. Tuấn quay ra nhìn Thùy Lâm, cô khẽ mỉm cười, gật đầu chào anh. Mọi việc dường như đã có một sự ăn ý đến kinh ngạc...

    (Còn nữa)

    Mời các bạn theo dõi phần 7 của Truyện "Yêu anh đến quên cả em đi" trên Tình yêu giới tính của Eva.vn ngày 22/5.


    Xem thêm chủ đề: yeu anh den quen ca em di, yeu anh, tam su, tam su tinh yeu, tam su tham kin, tam su buon, tam su gia dinh, tam su cuoc song, goc tam su, tam su ban doc, bao tam su, tam su phu nu, truyen, doc truyen, truyen ngan, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, phu nu, bao phu nu, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, eva

    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 6)

Share This Page