Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 4)

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, May 17, 2014.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 293)

    Tình yêu thường đến vào lúc ta không ngờ nhất. Nhưng ngay cả khi đã yêu đến tận cùng, không phải ai cũng dám nói lên tình yêu đó. Có những sự im lặng, chỉ đứng từ xa để nhìn người mình yêu cũng là một cách để yêu.

    Một câu chuyện tình cảm động, những nỗi niềm không thể nói, sự giằng xé trong nội tâm dù biết đã yêu nhau nhiều lắm… một quyết định cuối cùng, cần dũng cảm để bước tiếp hay cần dũng khí để từ bỏ? Hãy cùng đón đọc Yêu anh đến quên cả em đi trên Tình yêu giới tính của Eva.vn.


    Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 1)

    Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 2)

    Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 3)

    Thùy Lâm cảm thấy khó thở khi nghe những lời mà Tuấn nói. Trong đầu cô hiện lên xuất hiện bao nhiêu câu hỏi mà cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Ngập ngừng mãi Thùy Lâm mới dám nói 3 từ đơn giản:

    Bài liên quan:

    Vợ tôi là "gái", thì đã sao?

    Cảm ơn em đã chịu lấy chồng

    Anh cứ lừa tình đi, em muốn thế

    Em sẽ chẳng ngược đường quá khứ tìm anh


    - “Tôi không hiểu”.

    Tuấn vẫn thản nhiên ăn uống, mặc kệ sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt Lâm. Thùy Lâm thấy vậy cũng không dám nhắc lại. Cô thấy mình kì quặc khi không đâu hỏi mãi về một người không có mối liên hệ với mình. Phải đến 5 phút, Tuấn mới ngừng ăn và ngẩng lên nhìn cô:

    - “Ngạc nhiên hả? Có muốn biết tường tận không?”.

    Thùy Lâm khẽ gật đầu, gương mặt cô trông thật tội nghiệp. Tuấn lém lỉnh rướn người về phía Thùy Lâm:

    - “Vậy mai Thùy Lâm đi chơi với tôi nhé, trọn một ngày luôn. Coi như đó là món quà cho cái bí mật mà tôi đang giữ. Chịu không?”

    Cô không trả lời, có vẻ như Thùy Lâm còn chưa kịp trở về với thực tại sau khi bị cuốn đi bởi mớ suy nghĩ ngổn ngang về Khánh.

    - “Này. Làm gì vậy? Lâm định từ chối tôi thật đấy à? Tội nghiệp tôi lắm. Một anh chàng đẹp trai như tôi thì không thể đi chơi công viên nước một mình được. Tôi sợ bị gái chạy theo lắm. Đi mà…”

    Nhìn điệu bộ đáng yêu của Tuấn, Thùy Lâm bật cười:

    - “Ngốc ạ, tôi với Tuấn là bạn mà, đâu cần phải đem cái bí mật gì đó ra để làm điều kiện chứ. Được thôi, tôi sẽ đi chơi với Tuấn nhưng vì… chúng ta là bạn”.

    - “Có thế chứ. Nhưng không bạn bè được, tôi hơn Lâm tới 6 tuổi đấy. Gọi là anh em nha. Về thôi em!”

    Tuấn kéo Thùy Lâm đứng dậy, khoác vai cô nàng như một đôi tình nhân vừa ăn tối xong. Thùy Lâm không còn cảm thấy ngượng ngùng, cô phì cười vì hành động đó của Tuấn. Nó khiến cô cảm thấy mối quan hệ của hai người thoải mái như bạn bè thực sự vậy. Chỉ có một điều Thùy Lâm không hiểu vì với Tuấn hai từ “bạn bè” đó không phù hợp cho lắm!

    [​IMG]

    Thùy Lâm cảm thấy lòng thật buồn khi biết sự thật về mối quan hệ của Khánh và An (Ảnh minh họa)

    ***

    Công viên nước một chiều mùa hè đông nghịt người. Tuấn khăng khăng nắm chặt lấy tay Thùy Lâm lôi cô vào. Thùy Lâm nói:

    - “Đừng có nắm chặt tay tôi như thế. Tay tôi ra mồ hôi đấy vả lại tôi có phải trẻ con đâu”.

    - “Tay em bị ra mồ hôi à? Anh không biết. Em chùi vào áo anh đây này”.

    Nhanh như chớp Tuấn quẹt ngang, quẹt dọc tay Thùy Lâm vào chiếc áo mà Tuấn mặc. Thùy Lâm bối rối thực sự trước hành động đó của Tuấn:

    - “Anh làm cái gì vậy?”

    - “Thì tay Thùy Lâm ra mồ hôi mà, anh không mang khăn nên lau thôi. Còn em đừng hòng nghĩ tới chuyện buông tay anh ra. Anh sợ một cô nàng lóng ngóng như em sẽ lạc ở đây mất. Em lạc thì anh không lo nhưng anh thực sự lo cho việc mình sẽ bị những cô gái khác tán tỉnh vì… anh quá đẹp trai mà”.

    Tuấn cứ hồn nhiên nói “anh/em” với Thùy Lâm mặc cho cô nàng xưng hô anh, tôi. Hai bên cứ nói chuyện như thể không cần quan tâm gọi mình bằng gì. Thùy Lâm tủm tỉm cười vì thấy Tuấn là một anh chàng đáng yêu và không thể nào giận nổi. Thấy Thùy Lâm chịu yên lặng đi theo mình dẫn, Tuấn đang đi đột ngột quay lại, ghé sát vào mặt Thùy Lâm:

    - “Ngoan thế có phải anh yêu không?”

    Sau câu nói đó, mặc cho Tuấn cười sung sướng, Thùy Lâm vỗ liên tiếp vào người Tuấn vì đùa quá trớn.

    Một buổi chiều vui vẻ và sảng khoái là những gì mà Tuấn mang đến Thùy Lâm. Khoảng thời gian đó cô bỏ lại sau lưng mọi lo lắng, trăn trở và cười thả ga với những trò tinh nghịch của Tuấn. Thi thoảng anh chàng vẫn lém lỉnh lợi dụng thời cơ bắt Thùy Lâm phải co rúm người nép vào vai Tuấn vì sợ. Thậm chí khi trượt ống nước, Tuấn còn cố tình khiến Thùy Lâm phải ôm chặt lấy mình. Những điều đó khiến Tuấn thực sự thích thú.

    Đó là một chiều đáng nhớ!

    Tuấn đưa Thùy Lâm vào một nhà hàng gần đó để ăn tối sau một ngày vật lộn với những trò chơi mệt nhoài trong công viên nước. Tuấn lịch sự rót nước cho Thùy Lâm:

    - “Hôm nay em vui chứ?”

    - “Tôi mệt gần chết đây”

    - “Sao em cứ xưng tôi với anh thế. Em có học môn đạo đức không đấy? Anh hơn tuổi em đấy, biết chưa?

    Thùy Lâm cảm thấy hơi ngượng trước câu nói đùa đó. Quả tình Thùy Lâm kém tuổi Tuấn thật nhưng sự hồn nhiên của Tuấn và cách xưng hô ngay từ đầu khiến Thùy Lâm khó có thể xưng hô khác được.

    - “Tôi… em… em xin lỗi, vì em chưa quen”.

    Tuấn thích thú ngây người ra nhìn Thùy Lâm rồi cười:

    - “Phải thế chứ, thật tuyệt khi thấy em như vậy. Mình dùng bữa tối thôi”.

    Cả một ngày cười ngoác miệng với Tuấn dường như vẫn là chưa đủ. Suốt bữa ăn, Tuấn lại kể những câu chuyện khiến Thùy Lâm quặn bụng vì cười. Thế rồi Tuấn ngưng lại một chút, nhìn Thùy Lâm rồi trầm giọng xuống:

    - “Chuyện của An và Khánh, đó là một câu chuyện buồn”.

    - “Em đâu có hỏi về điều đó. Em nói rồi, em đi chơi với anh vì chúng ta là bạn chứ không phải đổi trác để có được thông tin ấy”.

    - “Anh biết chứ, nhưng vì chúng ta là bạn nên anh nghĩ em biết cũng tốt mà”.

    Thùy Lâm im lặng rồi cúi đầu ăn tiếp. Tuấn coi đó như một cách nhận lời không thành tiếng:

    - “Anh và Khánh gần nhà nhau. Bố mẹ anh và bố mẹ Khánh vừa là hàng xóm vừa là bạn làm ăn của nhau. Bọn anh chơi với nhau từ nhỏ, lên đại học cũng học cùng. An kém anh và Khánh 1 tuổi, cô ấy học khóa dưới. Khánh và An yêu nhau từ năm thứ 2 đại học. Sau khi ra trường, hai người họ cưới. Tình yêu của họ rất đẹp, ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng rồi cưới nhau xong được 1 năm An phát hiện ra cô ấy không có khả năng sinh con. Bố mẹ Khánh làm quá bắt Khánh phải bỏ. Tất nhiên, Khánh không làm thế. Nhưng An thì không chịu nổi và kiên quyết ly hôn. Từ đó tới giờ chuyện cũng hơn 2 năm rồi nhưng Khánh và An vẫn vậy. Thi thoảng An buồn quá lại điện cho Khánh. Còn cái thằng bạn gàn dở của anh thì không chịu quen ai, cũng không chịu Họ thi thoảng cứ lao vào nhau cho thỏa nỗi nhớ nhưng nhất quyết An không chịu quay lại còn Khánh cũng mở lòng mình ra. Nó chuyển ra ngoài cũng là vì bất đồng với bố mẹ từ vụ ép nó phải ly hôn với An”.

    [​IMG]

    Ở bên Tuấn, Thùy Lâm luôn cười thật hạnh phúc (Ảnh minh họa)

    Thùy Lâm ngồi lặng đi. Cô thấy xót xa khi nghe câu chuyện buồn về cuộc tình của Khánh và An. Thì ra họ có một tình yêu đẹp tới như vậy. Giá mà trong đời Thùy Lâm có một tình yêu như thế thì chết cũng cam lòng. Thùy Lâm đã thoáng nghĩ như vậy đấy.

    - "Xong rồi nhé, anh đã làm tròn trách nhiệm của một người bạn. Giờ anh có chuyện nghiêm túc khác muốn nói, em có nghe không? – Tuấn chuyển chủ đề thật nhanh để Thùy Lâm không có thời gian mà nghĩ về chuyện của Khánh".

    - “Anh nói đi, em nghe đây”

    - “Anh có nghe Khánh nói qua về em và những chuyện buồn trong quá khứ. Anh còn biết em cũng chưa tìm được đối tượng nào để sánh bước. Em nghĩ anh thì sao? Anh có cơ hội không nhỉ?”

    - “Anh đừng đùa em nữa” – Thùy Lâm chữa ngượng.

    - “Anh không đùa. Chưa bao giờ anh nghiêm túc như lúc này và em cũng đừng xem nó là một câu chuyện hài hước đấy nhé. Như vậy sẽ khiến anh tổn thương lắm đấy”.

    “Nhưng sao lại là em, chúng ta chỉ mới quen thôi mà” – Thùy Lâm gặng hỏi.

    - “Vì em không giống thế giới của tôi và Khánh, thế giới của những kẻ luôn bị đè nặng bởi những thứ trách nhiệm nặng nề. Tôi thích cái cách mà em cười, thích cái đãng trí và ngô nghê của em. Tôi cũng không hiểu vì sao lại như thế nữa”.

    Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt của Thùy Lâm để chứng minh tình cảm trong lòng mình đang trào dâng. Tuấn bước ra phía sau ghế ngồi của Thùy Lâm, vòng tay ra ôm lấy cổ cô, mặt áp mặt và khẽ thì thầm vào tai cô:

    - “Mình hẹn hò em nhé”.

    - “Em…em…”

    Tuấn ngăn những lời Thùy Lâm đang định nói. Anh ôm cô chặt hơn từ phía sau và nói nhỏ nhẹ:

    - “Anh vốn không phải là người nhút nhát, em biết mà. Nhưng hôm nay anh đã không dám ngồi đối diện với em để nói mấy lời này. Vì thế, em đừng vội nói lời từ chối. Hãy nói: “Em sẽ suy nghĩ”. Được không em? Xin em đấy”

    Thùy Lâm thấy tim mình đập rộn ràng. Những lời Tuấn nói khiến Thùy Lâm không dám nói điều gì khác nữa. Dù sao với Tuấn, cô cũng thực sự trân trọng:

    - “Vâng, em sẽ suy nghĩ”.

    - “Cảm ơn em”.

    ​***

    Tuấn đưa Thùy Lâm về trong một tâm trạng thật khác lạ. Tuấn cũng cảm thấy ngại ngùng khi hai người không còn có thể thoái mái với nhau như trước nữa. Tuấn cố phá tan bầu không khí đó bằng một câu hài hước trước khi hai người chào tạm biệt nhau:

    - “Anh không thích kiểu này chút nào cả. Vì thế em hãy nghĩ nhanh nhanh một chút nhé. Chúc em ngủ ngon”.

    Thùy Lâm mỉm cười:

    - “Vâng”.

    Tuấn trở về phòng và thở phào nhẹ nhõm: “Chút nữa thì vỡ tim, không ngờ mấy cái trò tỏ tình này khó thật. Bấy lâu nay mình cứ tưởng dễ chứ…”. Tuấn lẩm bẩm và tự cười với chính mình. Tuấn chỉ giật mình khi nghe giọng Khánh vang lên:

    - “Cả ngày nay đi đâu vậy ông tướng?”

    - “Tôi đi chơi với Thùy Lâm của tôi”

    Cái điệp khúc “Thùy Lâm của tôi” được nhắc lại nhưng lần này có vẻ như Khánh không còn giữ được sự bình tĩnh như những lần trước nữa.

    - “Hai người đi chơi riêng với nhau đấy à” – Khánh hỏi dồn dập.

    - “Ờ thì tôi cũng định rủ ông nhưng sợ vừa đi ông lại cuống lên lao đến một chỗ nào đó. Tôi không muốn Thùy Lâm lại bị bỏ rơi như thế thêm một lần nữa. Nếu ông không có thời gian trọn vẹn dành cho Thùy Lâm thì tôi có. Nên tôi và Thùy Lâm đi chơi riêng. Vậy thôi”.

    Khánh im lặng vì anh không biết phải giải thích như thế nào sau lời trách cứ đó. Có một cảm giác tức tối trào lên trong lòng Khánh nhưng anh lại thấy mình chẳng có tư cách gì để ghen tức. Dù sao thì Thùy Lâm và Tuấn cũng là những người trẻ và họ có quyền để hẹn hò riêng mà không cần có sự góp mặt của Khánh.

    Tiếng Tuấn tiếp tục vang lên:

    - “Thùy Lâm có hỏi tôi về chuyện của An và ông. Tôi cũng đã nói cho cô ấy nghe rồi”.

    - “Sao ông lại nói?”

    Khánh nói bằng cái giọng nổi khùng. Đáp lại thái độ đó, Tuấn vẫn ung dung uống cạn ly nước rồi nhìn Khánh:

    - “Tôi cũng ghét phải là người nói điều đó cho Thùy Lâm. Nhưng cô ấy cứ hỏi thì tôi phải làm sao? Ông thì dường như luôn biến mất lúc cô ấy cần nên xem ra cô ấy cũng chẳng có thời gian để mà hỏi ông. Ông tưởng tôi thích thế lắm à?”

    [​IMG]

    Tuấn táo bạo tỏ tình khiến Thùy Lâm ngượng ngùng bối rối (Ảnh minh họa)

    Hai bên nhìn nhau có điều tức tối. Tuấn vỗ vào Khánh hỏi nhỏ:

    - “Mà sao ông lại cáu khi tôi nói điều đó cho Thùy Lâm biết? Chuyện của ông và An là sự thật, ai là bạn của chúng ta mà chẳng biết. Ông sợ gì mà không dám cho Lâm biết. Hay ông có gì với cô bé?”

    Khánh bị động chạm tức tối nói lớn:

    - “Chẳng sao cả, tôi không thích vậy thôi. Mà ông nói rồi cũng không sao. Tôi với Thùy Lâm chẳng là cái gì cả”.

    Chỉ đợi có thế, Tuấn quay phắt người lại nheo mày:

    - “Thật chứ”

    - “Có gì mà không thật” – Khánh quả quyết thêm một lần nữa. Tuấn cười lớn lên:

    -“Vậy thì may quá, vì tôi thích Thùy Lâm và tôi sẽ hẹn hò với cô ấy”.

    Nói xong, Tuấn lên giường nhắm mắt vờ ngủ. Khánh cảm thấy lòng hụt hẫng…

    (Còn nữa)

    Mời các bạn theo dõi phần 4 của Truyện "Yêu anh đến quên cả em đi" trên Tình yêu giới tính của Eva.vn ngày 17/5.


    Xem thêm chủ đề: yeu anh den quen ca em di, yeu anh, tam su, tam su tinh yeu, tam su tham kin, tam su buon, tam su gia dinh, tam su cuoc song, goc tam su, tam su ban doc, bao tam su, tam su phu nu, truyen, doc truyen, truyen ngan, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, phu nu, bao phu nu, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, eva

    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 4)

Share This Page