"Đừng để chồng chị tìm em nữa"

Discussion in 'Tình yêu - Gia đình - Giới tính' started by bboy_nonoyes, Apr 18, 2014.

  1. bboy_nonoyes

    bboy_nonoyes Administrator Staff Member

    (Lượt xem: 369)

    Cuộc điện thoại đó gọi đến vào lúc 3h chiều, khi mà tôi đang bộn bề với đống sổ sách cần phải giải quyết ngay trong chiều nay. Tôi bực dọc nhấc máy với một tâm trạng không mấy dễ chịu. Nhưng sau câu “Ai đấy?” gắt gỏng của tôi, đầu dây bên kia vẫn thật nhẹ nhàng:

    Bài liên quan:

    Gã chồng mạt hạng

    Xin lỗi, lòng em đã khép

    Người đàn bà lăng loàn

    a>



    - "Xin lỗi đã làm phiền chị. Nhưng chị đến đón anh ấy về nhé. Đừng để chồng chị đến tìm em nữa".

    Tôi khựng lại. Những mệt mỏi vì công việc bỗng tan biến mất thay vào đó là một cảm giác u mê và sợ hãi:

    - "Chị là ai? Chị vừa nói gì vậy?"

    - "Em muốn chị đến đón chồng chị về, đừng để anh ấy chạy theo em thêm nữa. Địa chỉ em sẽ nhắn cho chị. Đến hay không là tùy chị".

    Đầu dây bên kia ngắt máy, để lại một tràng dài đáng ghét mà nghe những âm thanh đó tôi như muốn lồng lên. Ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Người đàn bà nào khi nghe những câu chuyện về nguy cơ chồng ngoại tình này đều sẽ nhảy dựng lên như con thú nhưng có lẽ với tôi thì điều đó càng khiến tôi không thể kiềm chế được. Vì tôi tin, mình là một người đàn bà đáng ngưỡng vọng và không có lí do gì để tôi bị chồng cắm sừng lên đầu mình một cách nhục nhã như thế.

    Tôi gọi điện cho cô bạn thân, toan rủ nó đi xem “cháy nhà ra mặt chuột” thực hư thế nào. Nhưng nó từ chối. Tôi quên mất rằng, nó cũng là một người vợ bị chồng phản bội. Cuộc hôn nhân của nó cũng đã kết thúc sau một lần bắt gặp chồng ngoại tình giống y như tôi lúc này. Tôi thật quá vô tâm khi rủ nó đi vì điều đó chẳng khác nào cứa vào lòng nó một vết thương.

    Tôi quyết định đi một mình nhưng tôi không đi xe máy. Tôi hiểu hơn ai hết giá trị của bản thân mình. Trong lúc nóng giận, nếu tôi đi xe máy biết đâu chừng tôi sẽ lại gặp nguy hiểm. Thế thì chỉ thiệt tôi, thiệt con tôi và những người thân của tôi. Tôi sẽ không bao giờ để những kẻ đớn hèn như thế làm hại đến mình. Tôi gọi một chiếc taxi, cung cấp địa chỉ và bước lên xe đàng hoàng, đĩnh đạc như một quý bà chứ không giống một kẻ lồng lộn đi đánh ghen.

    [​IMG]

    Tôi - một người đàn bà đáng ngưỡng mộ lại bị chồng mình phản bội một cách đớn đau (Ảnh minh họa)

    Vừa bước lên xe, tôi nhận được tin nhắn tiếp theo của cô ta: “Nếu chị không muốn chị và chồng chị bị bẽ mặt vì cuộc tình mèo mả gà đồng này, phiền chị khi đến hãy thật từ tốn và gõ cửa. Mọi chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, chị có làm ầm lên cũng chẳng được gì”. Toàn thân tôi nóng bừng lên, cả người tôi như bốc hỏa. Cô ta quá táo bạo, trơ trẽn hay cô ta là một kẻ không biết sợ? Có ai đời một kẻ đi cướp chồng người lại có thể ngang nhiên điều khiển vợ của người đàn ông cô ta cặp bồ như thế hay không? Lúc này, trong đầu tôi không còn cái nỗi nhục của việc bị cắm sừng mà tôi chỉ muốn biết mặt ngang mũi dọc ả cướp chồng mình ra sao. Tôi muốn xem cô ta tài đảm đến mức nào để có được sự trơ lì đáng ngưỡng mộ như vậy.

    Tôi sẽ không đánh ghen như những người
    phụ nữ khác vẫn làm. Ngày hôm nay, có vẻ như tôi đang phải đối diện với một người đàn bà ghê gớm lăm le cướp chồng mình. Nếu tôi chỉ nhảy bổ vào tát cho chị ta vài cái, cùng lắm là xé cả áo quần như bao người phụ nữ khác vẫn làm thì chị ta đau đấy nhưng rồi sẽ cười vào mặt tôi vì dù sao tôi vẫn là kẻ đáng thương. Vì làm thế có nghĩa tôi đang chứng tỏ mình đau đớn nhiều lắm khi bị chồng phản bội. Tôi sẽ không làm thế. Tôi sẽ khiến cô ta cảm thấy nhục nhã, khiến cho chồng mình hiểu rằng anh ta sẽ không là gì cả, không thể làm tôi phải động chân, động tay. Tôi sẽ giữ bình tĩnh đủ để cho những kẻ phản bội kia cảm nhận được thế nào là sự khinh bỉ đến cùng cực.

    Tôi vốn là người phụ nữ bao kẻ thầm ao ước. Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo. Tôi lớn lên trong sự giáo dục đầy đủ. Tôi đẹp, làm ra nhiều tiền và sống chỉn chu. Tôi không vỗ ngực khen mình nhưng tôi tự hào và tự tin thừa nhận rằng tôi đáng để người ta khâm phục. Nếu ngày hôm nay, tôi hành xử như biết bao người đàn bà khác có nghĩa là tôi đã tự hạ thấp đi giá trị của mình rồi. Nhưng quả thực, nỗi nhục khi bị chồng phản bội đối với riêng tôi là quá lớn.

    Tôi và chồng đã có tới 4 năm yêu nhau rồi mới cưới. Cuộc sống gia đình hiện giờ được nhiều người gọi là lí tưởng. Tất nhiên, ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng đó vẫn có những phút giây vợ chồng hờn giận. Nhưng bát đĩa còn có lúc xô huống hồ là tình cảm con người. Tôi không nghĩ đó là vấn đề khiến chồng tôi ngoại tình? Vậy thì vì lí do gì anh ta lại đang tâm phản bội tôi. Cái hạnh phúc mà anh ta đang nắm giữ trong tay chẳng phải là quá đỗi lớn lao hay sao?

    [​IMG]

    Thật không thể tin nổi, có ngày tôi lại phải đi bắt quả tang chồng mình ngoại tình với ả đàn bà khác (Ảnh minh họa)

    Một chặng đường không quá dài để tới cái địa chỉ mà cô ta cung cấp nhưng sao tôi thấy nó như dài ra bất tận. Tôi nóng lòng muốn tận tay bắt gặp kẻ gian phu dâm phụ đó, để xem họ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào. Nhưng rồi trong thoáng chốc, tôi nghĩ mình cần phải giữ thể diện cho chính mình ngay cả khi rơi vào hoàn cảnh tồi tệ như thế này. Tôi sẽ không để mình giống như một kẻ thất bại đang nổi khùng để giành lấy cái mà người khác có thể sẽ cướp đi.

    Tôi mở chiếc ví nhỏ, tìm thỏi son tô cho màu môi thêm hồng. Tôi muốn mình xuất hiện trước ả nhân tình của chồng tôi trong trạng thái xinh đẹp nhất có thể để cô ta nhìn vào mà tự thấy xấu hổ. Chắc chắn, chồng tôi lại vẽ ra viễn cảnh: “Vợ anh già, xấu, vô duyên, không biết quan tâm đến chồng con. Chỉ khi gặp em anh mới biết thế nào là tình yêu”. Chẳng phải đó là những chiêu bài của tất cả những kẻ bỏ vợ đi với gái hay sao? Vì thế tôi muốn chứng minh cho cô ta thấy, cô ta đã ảo tưởng như thế nào khi tin rằng có thể vượt qua được tôi.

    Bước xuống khỏi xe taxi, ngước nhìn lên cái khách sạn sang trọng – điểm hẹn hò của chồng tôi và người tình, toàn thân tôi run lên giận dữ. Nhưng bên ngoài, tôi vẫn giữ nét mặt bình thản, nhanh nhẹn trả tiền cho người lái taxi rồi bước vào trong. Tôi tin chắc rằng, người lái xe và cả nhân viên khách sạn đều không hề nghĩ rằng tôi đặt chân đến đây, để chút nữa thôi vào bắt quả tang chồng mình đang ngủ với gái. Nhục nhã thay nhưng đó lại là sự thật. Cô ta nói đúng, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Nếu tôi làm ầm lên, chỉ có tôi và chồng tôi là tổn thất. Còn kẻ đã cướp chồng, ngang nhiên thông báo cho vợ của người tình như cô ta chắc hẳn sẽ hả hê lắm vì làm nhục được tôi. Vì thế, tôi vẫn bình tĩnh bước vào trong, nghe chỉ dẫn phòng và bước lên căn phòng nơi mà tôi đoán chồng tôi đang gục đầu vào ngực của ả nhân tình vô liêm sỉ đó.

    Lấy hết can đảm, tôi bình tĩnh bấm chuông cửa. Phải mất tới 10 phút mới có tiếng lịch kịch mở cửa. Tôi hình dung được, có lẽ chồng tôi và cô ta đang quáng quàng mặc vội lên người bộ đồ để che đậy đi hành động hèn hạ mà hai người họ đã làm. Tôi vẫn kiên nhẫn đứng chờ ngoài cửa. Tôi đoán rằng chồng tôi đang lo sợ vô cùng khi có tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên như thế. Trốn vợ đi ngủ với gái, giờ đây lại có một cuộc viếng thăm không hẹn trước thế này, chồng tôi chắc đang run lắm.

    Cánh cửa được mở ra, chồng tôi vẫn còn ngái ngủ. Trên người anh ta mặc bộ đồ ngủ của khách sạn, đôi mắt còn bên nhắm, bên mở. Nhưng rồi anh ta giụi giụi đôi mắt để nhìn thẳng vào tôi – người mà anh ta gọi bằng vợ. Có lẽ sự xuất hiện của tôi ở đây đã đủ để khiến chồng tôi hiểu điều gì đã xảy ra.

    - "Tôi đến không đúng lúc à? Chắc làm anh mất hứng lắm nhỉ".

    Tôi tự đẩy cánh cửa mở toang ra để bước vào phòng. Gã chồng khốn nạn ấy tôi có thể xử sao, cái tôi cần bây giờ là tìm cho ra ả ta. Tôi bỏ mặc chồng đứng lắp bắp phía sau, xông vào phòng, tôi đảo mắt khắp nơi tìm cô ta nhưng không thấy. Dưới đất, tôi thoáng thấy ngổn ngang thứ đồ ghê tởm mà những kẻ vụng trộm thường dùng. Tôi buồn nôn khi nhìn thấy cảnh đó. Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Không thấy cô ta, dường như không chỉ có tôi ngạc nhiên mà chồng tôi cũng rất hoảng hốt. Có lẽ cô ta sợ quá mà trốn tiệt rồi. Tôi hét vào mặt chồng:

    - “Cô ta đâu? Kẻ khốn đó đâu?”.

    Chồng tôi cúi gằm mặt không dám nhìn vào mắt tôi. Miệng anh ta lí nhí: “Anh xin lỗi em. Anh có tội…”

    Tôi cóc quan tâm anh ta nói những gì, cô ta giờ ở đâu mới là điều quan trọng. Nếu không tìm được cô ta tôi sẽ không thể nào ăn ngủ được. Đúng vào cái lúc tôi tưởng chừng như muốn phát điên, muốn phá tung cái khách sạn đó lên để tìm cô ta thì có điện thoại. Tôi mở máy ra… là cô ta – kẻ cướp chồng tôi đang gọi đến…

    (Còn nữa)

    Mời các bạn đón đọc phần 2 của truyện ngắn "Đừng để chồng chị tìm em thêm nữa" trên Tình yêu giới tính của Eva.vn ngày 21/4.


    Xem thêm chủ đề: ngoai tinh, cap bo, tinh yeu, doc truyen, truyen tinh yeu, chuyen tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, tam su, hanh phuc gia dinh, gia dinh, bao gia dinh, the gioi phu nu, bao phu nu, eva

    Nguồn EVA.VN
     
  2. Facebook comment - "Đừng để chồng chị tìm em nữa"

Share This Page